Bọn nha hoàn đi theo phía sau nín cười tới mức nội thương, từng khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nhịn cười mà biến dạng cực kỳ khó coi.
“Thôi bỏ đi!.” Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đến, ban nãy những lời nói đó cũng chỉ vì muốn hắn buông nàng xuống , nếu mục đích đã đạt được, nàng cũng chẳng có hơi sức đâu mà nói tiếp.
“A, đến rồi!” Tin lấy cớ đánh trống lãng, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc không cần nghe nàng giảng dạy rồi.
“Ừ!” Nàng hừ nhẹ một tiếng, đi theo phía sau hắn tới một trước một cái bàn vuông cực lớn ngồi xuống.
Nhất Thuần nhìn một chút thức ăn trên bàn, so với Ân quốc muốn tính xảo có tinh xảo, muốn sắc màu có sắc màu, nhưng không biết ăn vào mùi vị như thế nào!
Thấy nàng chỉ là đang nhìn ngắm các món ăn, không có ý muốn động đũa, Tin nửa đùa nói: “Thế nào, không thích sao? Hay là suy nghĩ muốn ta đút cho ngươi ăn?”
“Trong dạ dày có gì đó chưa tiêu hóa xong, cho nên hiện tại ăn không vô.” Nhất Thuần đối với sự trêu ghẹo của hắn làm như không thấy, nếu những lời này đổi lại là “người kia” nói, nàng sẽ vui vẻ tới mức mất ngủ mấy đêm, đáng tiếc chỉ là nàng vọng tưởng mà thôi.
“Kia…trước tiên ăn ít một chút.” Tin gắp vào trong chén nàng một ít thức ăn, sau đó nhìn nàng, rất rõ ràng có ý thúc giục nàng mau ăn đi.
Cầm đôi đũa lên, miễn cưỡng đem thức ăn trong chén bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai .
“Như thế nào?” Tin mong đợi nhìn Nhất Thuần, mặc dù thức ăn chỉ vừa mới đưa vào trong miệng của nàng.
“Ngon lắm!” Nhất Thuần nặn ra nụ cười nhạt, nói thật nàng cũng không biết nói như thế nào. Nàng không thích thức ăn nơi này, mặc dù đều là những thực vật từ thiên thiên tinh khiết, tươi mới nhưng nàng vẫn thích kiểu món ăn Tây phương hơn, có thịt bò bít tết, có salad trái cây.
“Không tốt chính là không tốt!” Tin nặng bề buông đũa xuống, thấy nàng miễn cưỡng bỏ thức ăn vào trong miệng thì hắn trong lòng như có ngọn lửa cháy đến nơi : “Người đâu, đem tất cả đầu bếp kéo ra ngoài đánh 50 trượng cho ta!”
“Cái gì?” Nhất Thuần sợ há hốc mồm nói không ra lời, trình độ tàn bạo của hắn so Long Tiêu cũng không kém,. Ông trời ơi! sao lại để nàng toàn gặp dạng người như vậy chứ?
“Đợi chút.” Nhất Thuần hồi hồn lập tức gọi quan chấp hành lại, nàng không muốn bởi vì mình mà xảy ra thảm án.
“Thế nào?” Tin nhíu mày, không vui nhìn nàng, vì cái gì phải ngăn cản hắn “kim khẩu ngọc ngôn” (1)?
((1) miệng vàng lời ngọc)
“Bọn họ làm rất khá, ta ăn ít chỉ là không đói bụng còn có chút chưa quen.” Nhất Thuần nỗ lực hạ giọng cùng hắn nói chuyện, hi vọng đám đầu bếp kia có thể miễn tội lần này.
“Không quen?” Tin nheo lại mắt, trong miệng nàng không quen là có ý gì? Chẳng lẽ nàng chỉ quen ăn thức ăn của Ân quốc thôi sao?
“Đừng hiểu lầm, nếu như ngươi tha cho bọn họ, ta có thể để cho ngươi nếm thử những món ta thích ăn?” Nhất Thuần thả mồi, chỉ là người ta có nguyện ý mắc câu hay khộng thì lại là một chuyện khác. Nếu như có thể để người khác không bị thương, nàng tình nguyện vì hắn xuống bếp.
Tin khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, hắn phất tay một cái ý bảo quan chấp hành đi xuống.
Nhìn hắn cười, Nhất Thuần biết lần này đánh cuộc này nàng thắng rồi, kế tiếp thì chính nàng phải chịu khổ đây.
Trời sanh nàng chính là người lãnh đạo, Nhất Thuần ngồi ở trong phòng bếp chỉ huy, nàng chọn người cũng rất nghiêm khắc, đừng quên người ta dù sao ở thế kỷ 21 cũng là một đại tiểu thư nha. Phía sau thị nữ cầm bút ghị nhận lời nói của nàng từng câu từng chữ đều nhớ kỹ, mấy tên đầu bếp thì bận túi bụi. Tin ngồi ở xa ngồi, lẳng lặng thưởng thức khí thế lãnh đạo của nàng . .