Bên trong gian phòng trang nhã, màn lụa mỏng theo gió nhẹ lay động, tự do phấp phới.
Long Tiêu nâng tay mơn trớn khuôn mặt của nàng, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhất Thuần cầm bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng để xuống, giọng nói cung kính “Người muốn nghe ca khúc gì?”
Đôi mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của nàng.
Nhất Thuần xinh đẹp hướng về phía hắn cười cười, nhẹ nhàng đi tới góc tường ưu nhã gở xuống thanh trường kiếm, đi từ từ hướng tới hắn.
“Ngươi!” Long Tiêu căn bản không nghĩ tới nàng có thể đối với mình như vậy, trái tim hắn lần đầu tiên bị tổn thương sâu sắc đến thế. Hắn không hề phản kháng hay giãy giụa, chỉ lặng lẽ chờ đợi nỗi đau do nàng mang đến, nỗi đau đó là từ thể xác tới tinh thần.
Nhất Thuần một nhát kiếm đâm thẳng tới vai trái của hắn, máu đỏ tươi theo lưỡi kiếm chảy xuống, thấm ướt một bên vai. nàng mắt hạnh trợn tròn, đột nhiên ôm đầu té xuống đất, kiếm leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Đột nhiên trong nơi xa xăm vọng tới tiếng ra lệnh “Giết hắn đi!”
Nhất Thuần cố gắng giữ chút ý thức còn sót lại ngăn cản Long Tiêu, cảm giác đầu đau nhức khó chịu như sắp nổ tung.
“A!” Nàng hét to một tiếng, hướng góc tường lao tới cơ hồ muốn đập vào.
Long Tiêu dường như đã hiểu ra được cái gì, phóng nhanh tới ngăn lại nàng, không ngờ nàng đụng vào vết thương trên vai, máu chảy ra càng lúc càng nhiều. Không chú ý vết thương trên người, đau lòng nhìn người trong ngực, lần đầu tiên có cảm giác bất lực không biết làm sao.
“Không cần, đi mau, mau, đi mau! A~~!” Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn, đôi tay gắt gao nắm chặt hắn, ngoài miệng lại đau khổ khẩn cầu.
“Không!” Long Tiêu khẽ thở dài, thanh âm kiên định giống như lời thề.
Như có ai đó điều khiển tay Nhất Thuần nhặt thanh kiếm dưới đất lên. Rồi nàng thấy bản thân mình cầm kiếm một lần nữa chỉa vào Long Tiêu. Nơi xa xăm nào đó, thanh âm ra lệnh càng ngày càng dồn dập. Nàng hét to một tiếng đẩy hắn ra “Cầu xin ngươi, đi mau đi!”
Hắn thật bội phục định lực của nàng, càng cảm kích tình cảm nàng dành cho hắn! Chậm chạp không chịu rời đi, không quan tâm tới chuyện nàng đang dùng kiếm chỉ vào hắn.
Đột nhiên cửa bị hung hăng đá văng ra, rơi trên mặt đất. Người tới chính là Lưu Lâm, thấy bên trong căn phòng một cảnh tượng khủng khiếp, sợ nói không ra lời.
Nô phi xinh đẹp cầm kiếm chỉa vào bệ hạ, bệ hạ lại không hề muốn né tránh. Hai người đang giằng co. Lưu Lâm tiến lên nặng nề tung ra một chưởng. Nhất Thuần hài lòng nhắm mắt lại, ngã vào trong ngực Long Tiêu.
Nằm trên long sàn là một bóng dáng nhỏ nhắn bất động không chút sinh khí, nhưng lại toả ra nét đẹp đầy mộng ảo, tựa như nàng có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Tỉnh chưa?” Long Tiêu lo lắng hỏi tên ngự y đang quỳ trên mặt đất, sớm quên chuyện trên người mình vết thương còn đang chảy máu.
“Bệ hạ, nương nương đã trúng một loại kịch độc mà chỉ có người dùng độc mới có thể giải.” Ngự y quỳ trên mặt đất cẩn thận trả lời.
“Cái gì?” Long Tiêu không thể tin được quát lên.
“Thái hậu giá lâm!” Giọng thái giám hô to.
Thanh âm vừa dứt, Thái hậu bước nhanh đi vào “Hoàng nhi! con bị thương sao?”
“Không sao hết!” vết thương thể xác làm sao có thể so với vết thương trong tâm hồn, Long Tiêu lạnh lùng nói.
“Người đâu mau trị thương cho bệ hạ!” Thái hậu đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng kéo Long Tiêu ngồi xuống ở bên giường rồng.
Ngự y lúc này mới tiến lên xử lý vết thương cho Long Tiêu. Nhưng ánh mắt hắn nhưng vẫn dừng lại ở trên người của Nhất Thuần, chưa từng rời khỏi.
“Vết thương của bệ hạ như thế nào?” Thái hậu nhìn thấy quần áo Long Tiêu cơ hồ đều bị máu nhiễm đỏ, nhưng hoàng đế lại như không hề có cảm giác gì, càng làm cho thái hậu đau lòng, cuống quít mà hỏi.
“Hồi bẩm thái hậu, bệ hạ chỉ là bị thương nhẹ không ảnh hưởng đến xương cốt, đắp vài lần thuốc sẽ không sao!” Ngự y lần này càng thêm cẩn thận nói chuyện, một nô phi hắn đã không chịu nổi, nay lại thêm vào bệ hạ.
“Người nào dám to gan hành thích nhất quốc chi quân, làm phản rồi!” Thái hậu chất vấn, tất cả mọi người cùng quỳ trên mặt đất, run rẩy không dám đáp lời.
Thái hậu lúc này mới phát hiện ra người đang nằm trên giường, vô cùng kinh ngạc, bất giác sợ hãi, bà từ trước đến giờ tự cho mình ngồi ngồi ở trên cao. Chưa từng thấy bất cư ai như cô gái xa lạ này, dung nhan thanh lệ thoát tục. Mặc dù không trang điểm son phấn, vẫn làm rung động lòng người, quần áo sơ xài không giấu nổi khí chất cao quý, tựa như viên trân châu bị bụi phủ mờ, chỉ cần xoá đi lớp bụi đó sẽ phát ra ánh sáng vô cùng tinh khiết, đẹp đẽ.