“Nương nương, ngài xem bệ hạ sủng ái người như thế nào nha! Đây là chén thuốc bổ do bệ hạ phái người đưa tới đó!” Khi Hoàng hôn buông xuống, Mộng Phàm vui vẻ đi tới bên giường. Không để ý Nhất Thuần đã ngủ hay chưa, liền tiến lên đỡ Nhất Thuần ngồi dậy, đút cho nàng vài muỗng canh nhỏ .
“Được rồi, ta không uống nữa!” Sau khi uống vài muỗng Nhất Thuần cảm thấy trong người rất khó chịu, có thể là do tâm tình không tốt, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nằm xuống lần nữa.
Mới vừa nằm xuống, đột nhiên Nhất Thuần ôm bụng, mồ hôi từ trên trán chảy thành hàng dài.
“Đau quá, chuyện gì đã xảy ra?” Nhất Thuần bắt được tay Mộng Phàm, khổ sở muốn đập đầu vào tường.
Từ phía hạ thân từ từ chảy ra một lượng lớn chất lỏng màu đỏ, Nhất Thuấn cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyên…
Khăn trài giường trắng như tuyết bỗng chốc nhuộm thành đỏ, giống như bông hoa hồng nở vào giữa đêm, đỏ rực đến chói mắt.
“Ha ha ha!” Nhất Thuần cười. Tựa như thân thể đã không còn là của mình nữa , ngay cả cảm giác đau đớn cũng không thể cảm nhận…
Đứa trẻ…con của nàng đến nửa ngày cũng không thể giữ, mà tên hung thủ này không ai khác lại chính là phụ thân của nó.
“Ác ma!” Nhất Thuần rủa thầm trong miệng. Cái chén nhỏ trong tay Mộng Phàm đã sớm rơi trên mặt đất vỡ tan, toàn thân run bần bật, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn ngào đến tái nhợt, không thể nói nên lời.
Nhất Thuần ưu nhã đem nước mắt trên mặt lau khô, mặt tuy cười nhưng tâm xác thực đang đã chết.
“Mộng Phàm mau chuẩn bị nước nóng, bản nương nương muốn tắm rửa sạch sẽ!” Nhất Thuần không nhanh không chậm ra lệnh, lời nói nghe không có âm sắc, tựa như chừa từng xảy ra chuyện gì.
“Nương nương!” Mộng Phàm run run đứng lên, ánh mắt hoảng sợ còn chưa khôi phục bình tĩnh, cẩn thận gọi chủ tử của mình.
“Nhanh!” Nhất Thuần không lớn không nhỏ nói, mỗi một chữ thốt ra đều hiện lên phẩm chất cao quý cùng lạnh lùng, cứ như so với nữ nhân ôn hoà, hoạt bát trước kia là hai người khác nhau.
“Dạ!” Mộng Phàm chưa từng thấy Nhất Thuần như vậy, trong lời nói của nàng mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, làm cho người khác không dám không thỏa hiệp.
Nhất Thuần từ từ rửa sạch làm da tuyết trắng, mỗi một cái động tác đều toát lên vẻ quyến rũ, nữ nhân thấy cũng có thể tại chỗ ****, trên gương mặt nàng mang theo nụ cười, nụ cười như thiên sứ, ai cũng thể vì nụ cười này là lạc lối, giống như đoá hoa anh túc, xinh đẹp mà cuồng vọng.
Đêm ở cổ đại chỉ có sự an tĩnh, không có đèn nê-ông, không nghe được còi xe hơi, giống như đang sống ở trong Địa ngục, chỉ có thể sợ hãi mà chờ đợi tử thần phủ xuống, Nhất Thuần lẳng lặng nằm ở trên giường, bên ngoài ánh trăng mơ màng chiếu vào, vươn trên mặt áo ngủ bằng gấm. Thời gian như ngừng lại, nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, vô hồn. Trong đôi mắt ấy, dường như đã chết!
“Làm xong rồi sao?” Long Tiêu mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi, nghe ra có vẻ không quan tâm.
“Bẩm bệ hạ, thần làm xong rồi.” Nhược Vân quỳ trên mặt đất hồi báo.
“Uhm, trở về đi!” Long Tiêu phất tay một cái, Nhược Vân lui ra ngoài.
Hiện tại đã đem nghiệt chủng trong bụng của nàng diệt trừ, vốn hắn nên vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao làm thế nào hắn cũng không cảm thấy thoải mái?
Hôm nay ngự y báo lại Nô phi có hỉ, hắn liền nhớ tới đêm đó nàng ở dưới ánh trăng, vì một nam tử khác mà ca múa…Làm sao, làm sao hắn còn có thể tin tưởng sự trong sạch của nàng đây? Thà giết lầm còn hơn bỏ xót, hắn không thể nuôi một tiểu tạp chủng. Long Tiêu yên lặng suy nghĩ. Bàn tay nắm thành quyền, các khớp xương trở nên trắng bệt, đột nhiên hắn vung tay, ầm một riếng, cái bàn bay thẳng về phía góc vòng.
———————————————–
Vài ngày sau…
“Thánh chỉ đến!” Giọng vịt đực của tên công công đang mang một nhóm người xông vào.
“Nô phi tiếp chỉ!” Công công một tay giơ thánh chỉ Kim Hoàng Sắc, mặt đùa cười cợt nói với Nhất Thuần.
“Nói đi!” Nhất Thuần như bình thường đang ngồi dựa vào cây cột, không có đứng dậy cũng không có mở mắt.
“Xin Nô phi nương nương khởi giá. . . . . !” Công công bất giác lúng túng đọc thánh chỉ, Nhất Thuần lại chỉ nghe được một câu, là sai nàng đi làm người giúp việc quét dọn đại điện (nơi mỗi ngày lâm triều), công công đi khi nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy nhàm chán liền ngủ thiếp đi.
“Nương nương ngài mau đi đi, chậm trễ sẽ bị phạt đó!” Mộng Phàm khẩn trương giống như kiến bò trên chảo nóng, đầu đầy mồ hôi. Vừa rồi khi nhìn thấy công công đem thánh chỉ mãnh liệt vứt xuống trước mặt Nhất Thuần thì trái tim đã tan nát rồi. Trong cung này nếu có một ngày thất sủng sẽ cực kỳ đáng sợ.
“Hừ!” Nhất Thuần hừ lạnh một tiếng, sau khi đứng dậy vỗ vỗ vào lớp quần áo dính bụi, đứng ở dưới thái dương vươn vai một cái, trên mặt hiện lên một tầng ửng hồng.
Nhất Thuần bưng một thau nước đầy đung đưa đi về phía đại điện.
“Nương nương mời về. . . .” Thị vệ gác cửa thấy Nhất Thuần đi tới, liền tiến lên ngăn cản.
“Cút!” Nhất Thuần gầm nhẹ một tiếng, thị vệ không dám ở nói gì, bởi vì trên mặt nàng rõ ràng viết ba chữ ‘chớ chọc ta ’. Quay đầu đi thẳng vào đại điện, ngưỡng cửa quá cao làm nàng vấp ngã, thân thể té lăn xuống đất, chậu nước trong tay cũng theo quán tính bay ra ngoài, Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn cái chậu gỗ rơi trên mặt đất quay một vòng ở đằng xa, rồi dừng lại, nước trong thau đổ đầy trên mặt đất.
Nhất Thuần cười khổ, tay nắm lại thành quả đấm hung dữ đập xuống “Chết tiệt!”