“Nhắm mắt lại, chuyên tâm một chút!” – Nhất Thuần nhắm mắt lại, đối với Mộng Phàm bên cạnh nói. Chú ý lắng nghe tiếng chim hót và mùi hương thơm nhàn nhạt.
“Nương nương, người nói Lý đại nhân có thể hay không thích vị công chúa kia ? “
Có thể là tâm tình thiếu nữ không thể yên tĩnh mà ngồi một chỗ, một lúc sau MỘng Phàm lên tiếng phá vở yên tĩnh.
“Chẳng lẽ nơi này không còn nam nhân khác sao? Tại sao phải thích cái tên thừa tướng kia ?”
Nhất Thuần suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái. Nàng thầm nghĩ, Mộng Phàm đã động tâm rồi.
“ Trong triều có người nào so được với Thừa tướng đại nhân đâu?” – Mộng Phàm vừa nói, trong lòng cũng cười.
“Thừa tướng ……….. một đời vì hoàng thượng, vì nước ra sức,cuối cùng cũng chỉ là một nô bộc . Vừa muốn làm cho ánh mắt hoàng thượng chú ý, vừa muốn làm cho bá tánh thiên hạ đều vui vẻ, ấm no. Không chừng, đến khi không còn giá trị liền bị vua vứt bỏ như giày cũ. Lại phải muôn ngàn cẩn thận, chỉ một cái sơ sẩy cũng có thể khiến mình trở thành một vật tế hy sinh. Ai! “
Nhất Thuần không tự chủ được liền nói ra suy nghĩ của mình. Lại không biết rằng Long Tiêu cùng đám người kia khi nghe được lời của nàng, liền trở nên bất động đứng ở ngoài đình.
Lý Hưu Văn nghe được lời nói của Nhất Thuần, trong lòng cả kinh. Chính mình cón không thề nhìn thấu quyền lợi cùng chức vị, nàng lại có thể nói khái quát chỉ bằng mấy câu ngắn ngủn. Thanh âm của nàng cũng nhẹ nhàng, tự nhiên, bình thản theo làn gió lướt nhẹ qua mặt hồ.
“Nô phi!”
Long Tiêu không thể không bội phục nữ nhân này, năng lực phân tích của nàng thật không thể nói. Đối mặt với quần thần sau lưng, những lời nàng nói khiến cho hắn cũng mất mặt. Vì vậy liền tức giận nói.
“A!” – Mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một câu nói khiến cho nàng cả kinh, Đôi giày cũng vì thế mà rớt xuống hồ.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, xin bệ hạ tha mạng!”
Mộng phàm phục hồi tinh thần lại, thẳng tắp quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hiện tại không có giày, chân không đứng dậy, xem nét mặt xanh mét của Long Tiêu, nàng liền biết sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng là bây giờ trốn đi cũng sẽ bị ngăn lại, ba mặt đều là hồ , hít một hơi, liền chậm rãi hướng phía bên cạnh dời đi.
“Ai cho ngươi tới nơi này?”
Long Tiêu nhìn nàng bộ dáng muốn bỏ chạy của nàng, lại coi như không thấy hắn, hắn liền nổi giận.
“Ngươi lại không nói không cho ta đến đây nha?”
Nhất Thuần không khách khí hỏi ngược lại. Chính mình cũng không có làn chuyện gì sai nha!
“Nương nương!” – Toàn thân Mộng Phàm run rẩy không ngừng, chủ tử của nàng quả thật là không biết trời cao đất rộng, là nàng lúc trước đã tạo nghiệt sao.
“Ngươi!” – Long Tiêu tức giận, sải bước đi đến bên cạnh nàng, nắm chặt cổ tay nàng, thiểu chút nữa bóp nát tay nàng rồi.
Bên ngoài đình, ngoài Thừa tướng cộng thêm một Chấn quốc đại tướng quân, những nhân vật hiển hách của Ân quốc đều đến đông đủ. Lại không dám lên tiếng, kinh ngạc nhìn nữ nhân cinh đẹp trước mắt, không chỉ nuốt nước bọt. Nhìn nành không biết sống chết đáp trả, càng kinh hãi há miệng có thể nhét đủ một quả trứng. Chuyện làm cho họ muốn tự sát, đó là, nữ nhân này lại không mang giầy, bàn chân của lảo bà hoàng đế bị bọn hắn thấy hết . Cái suy nghĩ này cũng làm cho người ta toát mồ hôi lạnh.
“Ta thế nào?”
Miệng nàng vẫn rất cứng rắn, dưới chân chỉ có thể xê dịch ra đằng sau, đã sớm không còn đường lui liền hụt chân:
“A !”
Đôi tay Nhất Thuần kéo lấy y phục của Long Tiêu. Hành động của hai người có chút mập mờ.
Nếu như Nhất Thuần không nắm lấy y phục mà lựa chọn ôm hắn, có thể hắn sẽ vui mừng.
Nhưng nàng lại cố tình, giống như chọn y phục cũng không chọn hắn. Hai mươi mấy năm qua, chưa từng có ai vô lễ với hắn như vậy, hắn lại càng không bị nữ nhân kéo y phục khiến cho chật vật như thế này.
Quả đấm của hắn là siết chặt lại mở ra lại rất nhanh, qua lại mấy hiệp. Nhưng lại không đành lòng ném nàng vào trong hồ, tay từ từ giơ lên.
Nhất Thuần nhìn thấy hắn giơ tay lên, liền cho là hắn muốn tát mình, không chỉ nhanh chóng bỏ y phục hắn ra mà còn tự động nhảy vào trong hồ.
“ Bùm ! “ – Vô số những bọt nước bắn lên.
Phát hiện ra động tác của nàng thì đã quá muộn, Long Tiêu nhìn trong tay trống kh6ng, trong đầu liền trống rỗng. Hắm chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
“Ha ha! Các người tiếp tục, ta cũng không quấy rầy. Bye bye! “
Một lúc sau, Nhất Thuần nổi lên mặt nước, nhìn nàng tựa như một mỹ nhân ngư , thân thể giãy dụa, tự nhiên ở trong hồ bơi, thả lỏng nụ cười khiến cho chúng sinh bị mê đảo.