Cô ta vừa nghe được thanh âm vô cùng kinh khủng, chói tai như vậy, bén
nhọn như vậy, giống như là người sắp chết liều mạng giãy giụa trước khi
tắt thở, thống khổ không chịu nổi……
“Người giúp việc của nhà cô…… Thật sự không
ngoan……” Tay phải của Trình Dĩ Sênh cầm một tấm vải lau chùi tay
trái dính đầy máu tươi, rõ ràng là cái khăn lau tay mà người giúp việc
thường vắt bên hông, anh ta lau xong thì ném qua một bên: “Lại chạy đi
gọi điện thoại cho ba mẹ cô…… Chậc chậc, Tình Uyển, cô nói xem, nếu
để cho ba mẹ cô biết, quá là không tốt đúng không….. Cho nên tôi thay
cô giải quyết cô ta trước……”
Ánh mắt của La Tình Uyển càng mở càng lớn, lảo đảo một cái suýt nữa đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất!
Cô ta nhớ tới tiếng thét chói tai của người giúp việc tên Hiểu Hiểu, nhớ
tới tiếng động giống như tiếng té ngã rơi xuống, lại nhìn tay của Trình
Dĩ Sênh đầy máu tươi, sắc mặt cô ta trắng bệch!…… Giết người……
Trình Dĩ Sênh, anh ta giết người!!!
“…… Khốn kiếp……” La
Tình Uyển buông tay vịn cầu thang ra, lảo đảo lui về phía sau, hơi thở
mong manh, cả người đã sụp đổ, nước mắt trào ra, phẫn nộ đến cực điểm
gào thét chói tai: “Trình Dĩ Sênh, anh là tên khốn kiếp!!! Sao anh có
thể giết người…… Anh lại dám ra tay giết người!! Anh là cầm thú, là
ma quỷ, anh sẽ chết không được tử tế!!”
Cả người cô ta gần như
điên cuồng, trên cổ ứ đọng từng vết máu bầm, có thể nhìn ra được đó là
dấu bị bàn tay đàn ông bóp cổ, toàn thân cô ta run rẩy, đứng cũng không
vững, nước mắt nóng hổi điên cuồng rớt xuống!
Đôi mắt của Trình
Dĩ Sênh đỏ tươi, anh ta chỉ cười yếu ớt, nụ cười đó khiến người ta cảm
thấy sợ hãi
“Đừng kích
động…… Tình Uyển, việc này có thể trách ai được???” Trình Dĩ Sênh đi xuống, chầm chậm đi đến gần cô ta, nhìn La Tình Uyển vì quá mức kinh
khiếp và hoảng sợ mà lui về phía sau, dường như muốn liều mạng cách tử
thần xa một chút, xa một chút nữa, Trình Dĩ Sênh cười yếu ớt: “Là do cô
không làm tốt việc tôi nhờ, thế nhưng tôi cũng chỉ làm cho một người
giúp việc om sòm cứng đầu cứng cổ câm miệng mà thôi…… Cũng xem như
tôi thật sự đã không phụ lòng cô, hiện giờ tôi không có nhà để về, bị
Nam Cung Kình Hiên chộp được những hình ảnh kia, tôi không còn biện pháp lăn lộn ở trước mặt Nam Cung lão gia nữa, càng không cần nói đến một
nơi ở an toàn, đời này, chắc chắn tôi sẽ bị Nam Cung Kình Hiên truy
đuổi, GIẾT!”
Đôi mắt đầy tia máu, Trình Dĩ Sênh rống to.
Anh ta biết rõ tính tình của Nam Cung Kình Hiên, động đến phụ nữ của anh,
có khả năng anh sẽ thật sự đuổi tận giết tuyệt! Lúc đầu, không phải anh
ta không có ôm hi vọng trở về nhà, thế nhưng người của Nam Cung Kình
Hiên cũng đã mai phục ở trong nhà của anh ta, suýt nữa anh ta đã nhét
mạng vào đó!
Chạy trốn…… Chỉ một ngày mà thôi, anh ta đã
không còn nơi nào để đi, ở thành phố Z này, nơi anh ta và Thiên Tuyết đã từng thân mật yêu nhau, cùng nhau cố gắng phấn đấu, thế nhưng anh ta –
Trình Dĩ Sênh không có chút đất để dung thân! Anh ta phải chạy trốn,
phải chạy thục mạng mới có thể né tránh những người truy đuổi kia!
“Đáng đời anh……” Sắc mặt La Tình Uyển tái nhợt rất đáng sợ, trong lòng
bàn tay đổ đầy mồ hôi, muốn báo cảnh sát, muốn bắt tên hung thủ giết
người này, trong lòng căm phẫn ngập trời, cô ta khàn giọng la to: “Những chuyện này đều là đáng đời anh! Chỉ vì muốn có được Dụ Thiên Tuyết mà
anh không từ thủ đoạn, ngay cả một đứa bé năm tuổi anh cũng có thể sát
hại, buộc tôi phái người đi bắt cóc thằng bé, anh biết có bao nhiêu
người đã chết không?! Mạng của bọn họ không phải là mạng sao?! Trình Dĩ
Sênh…… Anh không phải là người, quả thật anh không phải là người!”
Nước mắt mang theo giọng nức nở cùng tiếng gào thét lên án tố cáo.
Mặt của Trình Dĩ Sênh trở nên cực kỳ đáng sợ, tái nhợt xanh mét, sau đó lại nhàn nhạt cười rộ lên, vô cùng dữ tợn.
“Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn xuống địa
ngục một mình……” Anh ta chậm rãi bước tới gần cô ta: “Cô chửi rủa
tôi như thế làm gì? Cô cũng hư hỏng giống tôi thôi…… Năm năm trước,
cô xúi giục ông cụ hết lần tới lần khác, xúi giục Dạ Hi làm cho Thiên
Tuyết thê thảm như vậy, là các người gián tiếp tặng cô ấy đến trên
giường của Nam Cung Kình Hiên…… Cô còn nhớ cái lần cô xúi giục Dạ Hi cho người lái xe đụng cô ấy hay không, khi đó trong bụng của cô ấy đã
có đứa bé…… Bây giờ tôi hại đứa bé, cô lại cảm thấy tôi là cầm thú,
tôi không phải là người, vậy cô thì sao?”
Trình Dĩ Sênh tiến tới
nắm cổ tay của cô ta, để cô ta tập trung nghe rõ từng lời từng chữ,
không cho phép cô ta trốn tránh: “Cô không phải là cầm thú…… Cô là
người, cô là người tốt…… Phải không?”
Nhớ tới cảnh tượng máu
tanh tàn nhẫn vào một năm kia, La Tình Uyển liều mạng lắc đầu, nước mắt
càng rơi mãnh liệt, vùng vẫy muốn thoát khỏi những tội ác xưa kia.
“Không phải vậy…… Những việc đó đều không phải tôi làm, không phải là tôi
làm!” Cô ta gào thét đến giọng cũng đã khàn đặc, cô ta thật sự đã xúi
giục rất nhiều người, quả thật cô ta đã từng bước từng bước đẩy Dụ Thiên Tuyết xuống vực sâu, chuyện này đã qua lâu như vậy, thời điểm nhớ lại
vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Trình Dĩ Sênh cứ một mực nói bên tai cô ta không sót một chữ, cô ta nghe mà gần như muốn sụp đổ!
Giờ phút
này, ngoài cửa sổ, Nam Cung Dạ Hi nhìn mà thần trí dường như đã thoát
khỏi xác, sắc mặt trắng bệch, tay gắt gao siết chặt rèm cửa sổ muốn nghe được nhiều nội dung hơn…… Năm năm trước…… Năm năm trước!!!
Nhưng mà, sao bọn họ lại dây dưa với nhau?? Chồng của cô ta, của Nam Cung Dạ
Hi, tại sao lại chạy tới uy hiếp phụ nữ khác? Anh ta bị người của anh
trai đuổi giết, chẳng lẽ anh ta bắt cóc muốn cường bạo Dụ Thiên Tuyết là sự thật?!! Trong lòng Nam Cung Dạ Hi lạnh như băng, suýt nữa ngất đi,
siết thật chặt rèm cửa sổ nhịn xuống, hai mắt bi thương mà đỏ hồng tiếp
tục nhìn vào bên trong. “Tình Uyển……” Trình Dĩ Sênh cầm chặt cổ tay
cô ta, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương của cô ta, ánh mắt mê ly, nở nụ cười lạnh giơ tay cởi cà vạt của mình ra, động tác chậm chạp
nhưng lời nói rất dọa người: “Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, có được không?”
La Tình Uyển vẫn chưa hiểu ý của anh ta, cho đến khi
nhìn thấy Trình Dĩ Sênh dùng caravat buộc cổ tay của mình, kéo cô ta dán sát vào thân thể anh ta, lúc cổ tay bị kéo ra phía sau, từ từ bị trói
lại, cô ta mới nhận ra mình chống cự không lại.
“Không!!” Sắc mặt La Tình Uyển trắng bệch, đột nhiên tránh thoát, điên cuồng lảo đảo thối lui về phía sau, cô ta có thể hiểu được ý tưởng của Trình Dĩ Sênh, cô
ta nhớ tới tư thế cực kỳ nhục nhã khi lần đầu tiên bị anh ta hủy đi sự
trong sạch…… Người đàn ông này là ác ma! Cô ta phải chạy đi!
Đầu óc cô ta hỗn loạn nhớ lại
khi đó, thật sự giống như là đang ở trong địa ngục, cô ta loạng choạng
chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy đi.
Trong mắt Trình Dĩ Sênh thoáng qua sự âm lãnh, ngay khi cô ta chạy đến cánh cửa kia, trong nháy mắt,
anh ta tiến tới túm được mái tóc xõa tán loạn sau lưng của cô ta, bất
thình lình níu mạnh một cái, kéo cô ta trở lại trước mặt mình, nghe thét chói tai của cô ta lại cảm thấy vô cùng dễ nghe.
“Tôi có thể kéo cô xuống địa ngục cùng nhau
là phúc khí của cô……” Trình Dĩ Sênh nắm chặt tóc cô ta, hà hơi nói
bên tai cô ta: “Cô ngẫm lại đi, nếu Nam Cung Kình Hiên biết đám người ở
Đài Bắc là người của cô, ở trước mặt con trai anh ta nả súng giết người
là do cô sắp đặt bố trí, cô đoán thử xem anh ta sẽ làm gì cô??? Có lẽ
anh ta không bỉ ổi đê tiện như tôi, nhưng tuyệt đối hung ác hơn so với
tôi…… Còn nhớ rõ lần trước mấy người họ hàng của nhà các người chạy
đến siêu thị gây chuyện với Thiên Tuyết hay không? Cô nghĩ anh ta muốn
cho mấy con mụ kia tàn phế ăn xin dọc phố là nói đùa thôi à? Ha ha…… Hiện tại, mấy người đó, một người so với một người sống càng thảm hại,
chẳng qua Nam Cung Kình Hiên không muốn để cho Thiên Tuyết biết, vì thế
mới không ồn ào khoa trương……”
“La Tình Uyển, mấy chuyện cô
làm, còn ác độc hơn ngàn lần vạn lần so với những người đó! Anh ta cho
cô đường lui cô không chịu đi, ngẫm lại xem, anh ta sẽ đối đãi với cô
như thế nào!” Trình Dĩ Sênh nghiến răng nói bên tai cô ta.
La
Tình Uyển trợn to hai mắt, nghĩ tới sự kiện lần trước, mấy chữ “Làm cho
tàn phế ăn xin dọc phố” hung hăng cắt trái tim của cô ta, lại nhớ tới sự âm u trong mắt của Nam Cung Kình Hiên, cả người cô ta chợt run rẩy!
Nhưng chỉ trong mấy giây mất hồn, Trình Dĩ Sênh đã kéo hai tay của cô ta ra
phía sau, dùng cà vạt trói chặt lại, bốc cằm của cô ta nâng lên, nặng nề hôn lên môi cô ta.
“……!!” La Tình Uyển trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra tình cảnh của mình: “Trình Dĩ Sênh, anh buông tôi ra!”
“Nhưng cô yên tâm…… Tôi nhớ hương vị thân thể của cô tốt vô cùng, chỉ bằng điểm này, chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ che chở cô, hửm? Vì vậy, ngoan ngoãn nghe lời cho tôi……” Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh lộ ra sự ác
độc, ôm lấy thân thể cô ta đi về phía ghế sofa.
La Tình Uyển thét lên giãy giụa, hai chân mãnh liệt đấm đá, Trình Dĩ Sênh không để lại
dấu vết né tránh, cho đến khi chân cô ta đá trúng khay trà, bởi vì dùng
sức quá mức mà máu tươi giàn giụa, thế nhưng anh ta chỉ nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười âm lãnh mà vô tội.
“Đừng giãy giụa, tôi sẽ khiến cô thoải mái……
Nhớ kỹ cho tôi, đây là sự trừng phạt do cô làm việc không thành, càng để chứng minh sau này cô chết cũng sẽ trói chung một chỗ cùng tôi! Tôi
chơi xong rồi, con mẹ nó, chắc chắn cô cũng sẽ xong đời theo tôi!” Sắc
mặt Trình Dĩ Sênh ủ dột, khẽ nguyền rủa mấy câu, cúi người xuống dùng
đầu gối áp chế hai chân cô ta, nghe cô ta tê tâm liệt phế thét chói tai, thò tay thăm dò vào trong váy ngắn của cô ta, kéo tất chân của cô ta
ra, nhanh chóng giải phóng ‘dục vọng’ của mình, tách hai chân cô ta ra,
trong tiếng kêu gào cùng tiếng khóc thét khàn đặc, thử thử sự mềm mại
cũng như độ sâu nơi ‘tiêu hồn’, mãnh lực xuyên thẳng vào bên trong!!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của La Tình Uyển làm cho Nam Cung Dạ Hi đang rình coi ngoài cửa sổ chấn động tại chỗ!
Trình Dĩ Sênh hấp khí, mang tất cả lửa giận cũng như hận ý toàn bộ phát tiết
ra ngoài, động tác trên người kịch liệt, đưa tay xé rách cổ áo của La
Tình Uyển, kéo mở áo ngực của cô ta, phủ người xuống trực tiếp phát huy
hành vi cầm thú của anh ta.
Tiếng kêu của La Tình Uyển càng lúc
càng nhỏ, dưới sự xâm phạm như vậy càng lúc càng bị mất phương hướng,
Trình Dĩ Sênh lại một mực nói bên tai cô ta, để cô ta tin tưởng mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy đã không thể bù đắp lại, cô ta đã hư hỏng
tới cực điểm, thân thể cũng dơ bẩn không thể tả…… Cô ta sớm không
còn tư cách gả cho Nam Cung Kình Hiên!
Không ai chú ý tới bóng dáng rình coi ngoài cửa
sổ kia đã biến mất, cũng không ai biết cô ta đi nơi nào……
Nam Cung Dạ Hi cảm thấy đầu nặng
chân nhẹ, sắc mặt tái nhợt, trong phút chốc nhìn thấy bọn họ cẩu thả
tằng tịu với nhau, trong đầu nhanh chóng thoáng qua hình tượng mà hai
người kia đã từng sắm vai trong cuộc đời của cô ta, tất cả tất cả những
hình ảnh đó, cô ta lảo đảo chạy về phía chiếc xe thể thao màu đỏ của
mình, khởi động xe, run rẩy đạp ga đến mức lớn nhất, đột nhiên xông
thẳng tới phương hướng cổng lớn nhà họ La!
Cánh cổng đó đóng rất
chặt, từ xa, Nam Cung Dạ Hi đạp lút cần ga, tức giận mà đau lòng hét lên một tiếng lái xe xông thẳng tới, xe lủi lên bậc thang, một tiếng ‘Ầm!’
thật lớn vang lên, cả cánh cổng cùng khóa trên cổng đều bị đụng phá!!