Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nhìn thấy sự quật cường hận ý cùng quyết tâm trả thù trong mắt cô.
“Nói anh nghe, sau khi bắt được hung thủ em sẽ làm như thế nào…..” Bỗng
nhiên Nam Cung Kình Hiên muốn trêu chọc cô: “Đào mộ tổ? Hay là ghim
người cỏ nguyền rủa người đó?”
“Anh…..” Mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cơ hồ muốn giơ tay đẩy anh ra.
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói khàn khàn:
“Thiên Tuyết, anh cam đoan, sau này bất luận em làm gì nói gì anh đều
tin tưởng, anh yêu em, yêu luôn sự thẳng thắn quật cường thậm chí là
tính khí nóng nảy của em, còn nữa, em đối với con trai của chúng ta chu
đáo….. Em là người mẹ tốt.”
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết hơi tái
nhợt, ở trong vòng tay của anh quay mặt qua một bên, cắn môi nói: “Nhưng tôi không còn tin anh, một giây trước rất tốt với tôi, ai biết một giây sau lại đối xử thế nào với tôi.”
“…..” Nam Cung Kình Hiên bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người trìu mến của cô, đau lòng vạn phần.
“Anh sai rồi….. Là anh sai rồi, được chưa?” Anh khàn giọng nói: “Em muốn
trừng phạt anh sao cũng được, chẳng qua không nên tùy tiện nói ‘chúng ta kết thúc’, lời như thế, anh sẽ không chịu nổi….. Chúng ta làm sao mà
kết thúc được? Đời này của anh sẽ không buông tha em, nếu chúng ta kết
thúc anh còn có thể đi dây dưa với người nào đây…..”
Càng lúc càng thở dốc dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hôn lên môi của cô, mấy chữ cuối cùng nói mơ hồ không rõ ràng.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, giơ tay kéo cổ tay anh ra, chỉ muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Nam Cung Kình Hiên nhất quyết không tha, bàn tay vuốt ve sau tai cùng cổ
của cô, chậm rãi vân vê, hướng dẫn cô ngẩng đầu đưa cái lưỡi non mềm đến trong miệng anh, anh hôn đến say sưa, chọc cho cô ngạt thở xấu hổ thở
gấp một trận.
“…..” Nam Cung Kình Hiên vỗ vỗ gáy của cô, yêu
thương ôm cô vào lòng: “Anh sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước, sau đó cưới em —— em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi việc.”
Dụ Thiên
Tuyết cực kỳ mệt mỏi, hàng mi dài từ từ rũ xuống, ngã đầu trên bờ vai ấm áp dày rộng của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nhớ tới
sắc mặt chán ghét của mấy người nhà Nam Cung, khẽ cau mày, cảm thấy tất
cả đều mờ mịt không rõ ràng.
*****
Đêm khuya, tại nhà Nam Cung.
Bữa tiệc tối bởi vì Nam Cung Kình Hiên về muộn mà trì hoãn hai giờ đồng hồ.
Sau khi về tới Nam Cung Kình Hiên mới phát hiện quy mô bữa tiệc không nhỏ
như Nam Cung Ngạo đã nói, quả thực, đây là một tiệc rượu ngoài trời, có
ba mẹ bạn bè các giới, thậm chí là thân thích xa cùng anh em bốn bên của bọn họ cũng tới.
Nam Cung Kình Hiên bước xuống từ trong xe, bóng dáng cao ngất chói mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Nha, Kình Hiên, sao trễ vậy mới về, đang chờ cháu đây!” Một người phụ nữ
chào đón, đấm lên bờ vai của anh oán trách: “Cháu nhìn đi, tất cả mọi
người mà lão gia mời đều đã tới, chúng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy vị
hôn thê của cháu, thật sự xinh đẹp nha, ha ha!”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt, nhàn nhạt nở một nụ cười: “Dì La, ngồi thong thả.”
Người phụ nữ cười ha hả, cầm ly rượu muốn chạm ly cùng anh mới thả anh đi,
Nam Cung Kình Hiên vẫn mỉm cười duy trì lễ phép, cầm lấy ly rượu trong
tay người phục vụ, nâng ly cụng với bà ta, uống xong, lúc này anh mới
đứng dậy băng qua sân vườn đi về phía phòng khách.
Chẳng qua
người phụ nữ đó không thấy, trong nháy mắt anh xoay người, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, trong mắt đã lộ ra sự âm u lạnh lẽo.
Anh sải bước đi vào phòng khách.
La Mân Thành, Nam Cung Ngạo, một đám thương nhân lớn cùng bạn hàng hợp tác đều đang ở đây chào hỏi nhau.
Nam Cung Kình Hiên không nhìn tới sắc mặt lạnh lùng của Nam Cung Ngạo, duy
trì giao tiếp lịch sự chạm ly cùng mọi người, hết rượu lại rót, đi toàn
bộ một vòng, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên sáng ngời bức
người.
“Chú La, Tình Uyển đâu?” Nam Cung Kình Hiên uống xong ly rượu cuối cùng, sâu kín hỏi.
“Tình Uyển ở trên lầu trò chuyện cùng Dạ Hi và mấy chị em họ, cháu có thể lên tìm thử xem, có điều là đoán chừng lên trên đó sẽ bị ép rượu!” La Mân
Thành cười cực kỳ vui vẻ, giống như muốn phô trương hướng về phía mọi
người nói: “Cô con gái nhỏ này của nhà Nam Cung rất lợi hại, chưa từng
bị người nào chuốc say trên bàn rượu nha…..”
Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, quay người đi lên lầu.
Quả nhiên, trên lầu truyền đến tiếng líu ríu của con gái, xa xa, Nam Cung
Kình Hiên nhìn thấy La Tình Uyển đang nói chuyện cùng mấy chị em gái
trên lan can sân thượng, giọng nói rõ ràng là họ hàng của nhà Nam Cung.
“Hừ, có tình nhân thì thế nào? Biết làm sao để chỉnh mấy con đàn bà ngực lớn đó cả đời không ngốc đầu lên được không?” Nam Cung Dạ Hi mặc lễ phục
màu hồng nhạt, kiêu ngạo hướng về phía mọi người nói.
“Nha, cô có kinh nghiệm?”
“Hì hì, nhiều chuyện chút nha, người nào không biết Trình thiếu gia của
chúng ta có danh xưng là bị vợ khống chế, anh ấy còn đi tìm tình nhân?”
“Ha ha…..”
“Được rồi!” Nam Cung Dạ Hi trợn mắt liếc người chị em vừa mới nói chuyện:
“Cười cái gì? Đàn ông nhà các người không ăn trộm thịt sao? Muốn nghe
kinh nghiệm thì đừng cười nữa, cười tôi, chính cô chờ ngồi chồm hổm ở
góc tường khóc đi nghe chưa?”
Một câu nói khiến mọi người im bặt, quả nhiên như phép màu, một đám phụ nữ giương mắt nhìn Nam Cung Dạ Hi,
chờ đợi cô ta truyền thụ kinh nghiệm.
La Tình Uyển cũng đang lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang nhìn, ngẩn ra, hướng về phía ánh mắt kia nhìn sang.
“Kình Hiên…..” La Tình Uyển nhẹ giọng kêu lên.
Một đám phụ nữ đang líu ríu đều ngưng kêu la, nhìn về phía anh, liên tiếp đều là tiếng hít khí.
“Anh trai, bọn em đói bụng chờ anh đã lâu rồi, sao bây giờ anh mới về!” Nam
Cung Dạ Hi nói, giận đến chu mỏ: “Làm hại một mình chị Tình Uyển đối mặt với nhiều khách như vậy, anh cũng thật là có ý tứ nha!”
La Tình Uyển kéo tay áo Nam Cung Dạ Hi một cái: “Dạ Hi, bớt tranh cãi một tí, anh ấy rất bận.”
“Hừ, anh ấy có việc gì bận bịu, bận lấy lòng săn đón phụ nữ khác thì có.”
Nam Cung Dạ Hi không chú ý một chút nào, mở miệng nói: “Loay hoay đến
nhà mình cũng không để ý!”
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt
qua Nam Cung Dạ Hi, lạnh nhạt nói: “Có rảnh thì đi quản chồng của chính
mình nhiều một chút, sửa trị tình nhân thì ích lợi gì? Đàn ông sẽ trở
lại bên cạnh mày sao? Hay là cách xa mày hơn?”
Mặt của Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên đỏ hồng: “Anh trai! Anh…..”
Anh nói không sai, trước kia, ít nhiều gì thì Trình Dĩ Sênh cũng về nhà
nhìn một chút, hiện tại, trừ phi là con gái có chuyện, nếu không, căn
bản là cửa nhà anh ta cũng đều không về!
Một đám chị em ở bên
cạnh đều im lặng, không lên tiếng chờ xem kịch vui,.LÊ.QUÝ.ĐÔN. La Tình
Uyển nheo mắt, tiến lên dịu dàng nói: “Anh đói bụng không? Em dẫn anh
xuống dưới ăn chút gì đó, chuyện của Dạ Hi anh cũng không cần quản,
trong lòng cô ấy hiểu rõ, Dĩ Sênh yêu cô ấy như vậy, có lẽ là gần đây
quá bận rộn mà thôi.”
Nam Cung Kình Hiên thấy cô ta đã đến gần sát người mình, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Tôi bận, cô cũng tin?”
La Tình Uyển chậm rãi rũ mắt xuống, không muốn ở trước mặt mọi người thảo luận chuyện của bọn họ.
“Dĩ nhiên em biết anh bận rộn chuyện gì, nhưng em không có bất kỳ cách
nào.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói: “Tựa như buổi tiệc này, xác định là ba mẹ vì hôn kỳ mà tới nơi này, nhưng em cũng không phủ định quyền lợi của mình, hoặc là nói em cũng đang mong đợi, vì thế em đành ích kỷ một
lần.” Cô ta ngước mắt lên, khe khẽ cười: “Anh lại muốn nổi giận mắng em
nữa sao?”
Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ
Dưới
ánh đèn lờ mờ, trong góc tối, gò má của người phụ nữ này bị ánh sáng
chiếu vào, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt.