Người bạn thực sự không phải người đến với bạn đầu tiên hay người biết bạn lâu nhất. Đó là người đến bên cạnh bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn.

Hình Ảnh Của Trái Tim chương 44

Hình Ảnh Của Trái Tim chương 44 là một trong những tập truyện ngôn tình Hình Ảnh Của Trái Tim được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Hình Ảnh Của Trái Tim chương 44 ngay.

  • Tác giả: Nhiều tác giả
  • Tên truyện: Hình Ảnh Của Trái Tim
  • Số chương: 57
  • Số lượt xem: 224
You’ll never be brave if you don’t get hurt. You’ll never learn if you don’t make mistakes. You’ll never be successful if you don’t encounter failure Bạn sẽ không bao giờ có dũng cảm nếu bạn không bị tổn thương. Bạn sẽ không bao giờ học hỏi được điều gì nếu bạn không mắc sai lầm. Bạn sẽ không bao giờ thành công nếu như bạn không gặp thất bại.

Nội dung truyện Hình Ảnh Của Trái Tim chương 44

Hắn vào trong nhà tạm giam chưa ngồi xuống đã bị Lạc Phong kéo cổ áo qua quát:

– Mẹ khiếp! Tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu tại sao….

Lời chưa nói hết hắn đã ẩn Lạc Phong ra, đối với hắn hiện tại người này đang ở trong trạng thái hỗn loạn không xác định, nhìn là có thể thấy vừa rồi mặc dù Vi Tuyết chưa kịp từ chối nhưng trong câu nói có ý đó rồi, bản thân nói vài câu nữa khẳng định sẽ nói ra thứ không nên nói, hắn vẫn cần Vi Tuyết tin tưởng mình, dù là mơ hồ, dù chỉ là chút quen biết, hắn không thể để cô ta có ấn tưởng xấu về mình vì vậy nhanh chóng đẩy đề tài này sang người khác.

– Đừng lo, tí nữa sẽ có người quen đến đón mấy người ra.

Hắn nghĩ chuyện này sẽ cải thiện tình hình nào ngờ Vi Tuyết lại như không nghe đến điều đó hỏi ngược lại:

– Cậu làm gì vậy?

– Hả?!

Vi Tuyết: Cậu làm gì mà lại bị đuổi theo, còn có… kéo theo cả bọn mình vào đây nữa, chuyện này hẳn phải có lý do đi?

Phải nói rằng từ đầu chuyến đi thăm quan này đã thấy nữ nhân vật chính bất thường rồi, cô ta vốn không phải là người lo nghĩ nhiều thứ, nghi ngờ đủ điều như vậy. Sự thay đổi này là do mấy tờ giấy trong quyển sách bị xé hay bản thân nhân vật vốn vậy, nghĩ kĩ lại sự việc lúc trước cũng không khác mấy, hắn không ổn nhìn vào mắt Vi Tuyết, cứ như nhìn thấu bản thân vậy.

Từ trước đến này hắn luôn là người nắm bắt lòng người cũng như điều khiển nó, chỉ cần một chút lời nói hắn có thể thấy tâm của đối phương hiện lên dáng vẻ thực tại. Tuy nhiên hắn vẫn là một người trẻ tuổi chưa thể sánh với sự khốc liệt của cuộc sống, bởi bất kì ai cũng có hóa thành một con thú đáng sợ khi họ tức giận và muốn phản kháng.

Trong thời gian ngắn ngủi đó, hắn dường như thấy chút sợ hãi chần chừ của bản thân nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh khi nghe tiếng nói quen thuộc của ai đó tiến vào.

Trong lúc đó, Ái Lâm mở ra một hộp thoại gửi đến ba mình:

Nội dung tin nhắn ghi:

– Ba xuống phòng khách coi hộ con xem ai ghé qua nhà mình.

Sau đó dựa lưng vào ghế như chờ một người bước vào, hỏi:

– Là người mới phải không?

Bóng người vừa vào nhận một câu hỏi nhanh chóng trả lời:

– Vâng!

– Ái Lâm: Tới đâu rồi?

Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng người phía sau rất hiểu chuyện nhanh chóng đưa ra tờ giấy đặt trên bàn cạnh Ái Lâm trả lời:

– Về phía bên nhà họ Hắc, có thể nói như là một nước cờ được định trước, vừa mới trở về đại thiếu gia nhà họ Hắc tạo ra một cơn sóng mạnh nhưng điều đặc biệt là, việc tạo ra phép màu cũng chỉ giới hạn bản thân thôi, vậy mà trước chuyến đi thăm quan này lại có một sự chuyển biến bất thường, một nguồn vốn đầu tư nào đó rót vào nhanh chóng áp đảo. Về phần nguồn gốc về nó, vẫn chưa xác định được, cái này có cần….

– Ái Lâm: Không cần đâu, tìm kiếm nó cũng chỉ mất thời gian thôi, hãy coi như chúng ta có thêm một đối thủ, đừng rút dây động rừng.

Mặc dù nói vậy nhưng Ái Lâm không ngừng bất an, cố gắng bình tĩnh suy xét, rồi bỗng chốc như nhận ra điều gì đó, hỏi một cách vô thức

– Trung Từ đâu rồi?

Nói thật chuyện có một người đến nhà, được coi là bạn vào thời điểm này hoàn toàn bất hợp lý, chỉ sợ có người trong cấu kết, bây giờ tốt nhất vẫn là lựa tình hình hành động.

– Trung Từ bảo hôm nay bận, không thể đi cùng.

– Ái Lâm: Bận cái gì?

– Cái này… đại ca, em cũng không rõ…

Cho rằng cái vấn đề đó không nghiêm trọng mấy nhưng khi nói ra mới thấy lời này hết sức tác động đến Ái Lâm, như một sự im lặng đáng sợ, đằng sau chiếc ghế này tựa hồ chính là kìm nén.

Tuy vậy, cũng không ra khỏi phòng, giống như một cỗ máy dưới áp suất thấp từ người đối diện, vẫn thấy nét âu lo trong đôi mắt lạnh băng của Ái Lâm nghiêng đầu sang nhìn mảnh giấy mỏng manh trên bàn trầm tư. Có thể đoán là có chuyện xảy ra đi, nhưng bất luận chuyện gì xảy ra thì người có khả năng nhất dẫn đến tình trạng này, chính là tiểu thư nhà họ Ái, Ái Vỹ.

Trong phòng làm việc nhà họ Ái, Ái Vũ ngồi trong phòng làm việc xem được tin nhắn của thằng con mình vô cùng phiền lòng. Thằng con này không lúc nào khiến ông bớt lo được, là một người cha, ông hiểu các con mình hơn ai hết, bởi một phần tính cách đó giống ông, thời tuổi trẻ ngông cuồng ấy, ông cũng là một người đầy tiếng tăm trong giới ăn chơi… nghĩ lại cũng thật ngu ngốc, nhưng định mệnh lại đưa đẩy ông ra ánh sáng, cuộc gặp gỡ giữa một nửa của đời mình chính là khởi đầu tiến bước trong cuộc đời ông. Thành công ngày hôm nay cũng phải kể đến Mạc Hạ, vợ ông.

Nhớ lại thì hồi nhỏ thằng con này không như thế, vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh đầy triển vọng. Lúc sinh thêm Ái Vỹ, vì tình trạng bệnh ông cùng vợ nâng niu nhiều hơn phần đâm ra khiến thằng oắt con này sinh khí, có thể thấy nó ghét em gái mình. Nhưng có một số chuyện không thể lường trước được.Trước thời điểm trưởng thành, chín chắn, ông đã gây sự với một số người không nên, gây sức ép với họ, cậy quyền cậy thế mà dìm họ xuống vực, cho nên lần này họ bắt cóc con gái ông chuộc tiền. Điều quan trọng chuyện này do chính miệng Ái Lâm kể ra, có thể nói Ái Lâm đã chứng kiến chuyện đó, hai người cùng đi về nhà nhưng tới nơi thì chỉ có một. Ái Vỹ bị bắt, Ái Lâm vô sự về nhà, bị hăm dọa, bị bắt ép mà không thể phản kháng.

Lúc giải quyết xong họ cuối cùng cũng đưa Ái Vỹ ra khỏi nơi tối tăm và lạnh lẽo đó trở về, cảnh tượng đầu tiên khi nhìn thấy con gái mình là sự kiên cường tận sâu ánh mắt, gương mặt xanh xao, trắng bệch, có nét bầm tím trên mặt, người lại càng nhiều hơn, Mạc Hạ ngay lập tức run rẩy bật khóc thành tiếng nhìn đứa con gái mình mà nhào vào lòng ôm. Ái Vỹ lúc đó chỉ nói:

– Thưa mẹ, con đã về!

Ông cảm thấy chua xót, đau lòng, giận dữ với bản thân mình nhiều hơn là đánh những người kia, nhưng không biết trút xuống đâu, ngay sau đó Ái Vỹ cũng đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Ái Lâm sau khi nhận được tin tức cũng đến, nhưng trước mắt cũng chỉ là một khoảng lặng, nhìn vào thân thể được băng bó, Ái Lâm lần đầu tiên có xúc động muốn bóp chết ai đó.

Nhưng hiện tại không còn là năm tháng đó mà thằng con này vẫn dùng cách này để kiểm soát hoạt động, nói đến chuyện này thì ngoài Ái Lâm ra Ái Vũ là người biết được tất cả các camera trong đinh thự cũng như những người hầu không mấy bình thường được Ái Lâm điều vào đây. Ông cho rằng thằng con này bảo vệ em gái mình ở mức độ ngày một tăng, tiền thì đổ vào thứ không cần thiết nhưng mà tin nhắn này là sao?

Ông không biết rõ lắm nhưng vẫn đi qua xem thử thì thấy cửa đóng, người hầu bảo:

– Tiểu thư nói rằng muốn nói chuyện riêng với người bên trong.

Khi hỏi đến người này là ai? thì được cho biết lúc đến đây người này tự xưng là “bạn” của con gái mình. Điều này khiến ông hết sức bất ngờ, Ái Vỹ chưa từng mời bạn đến nhà chơi thì làm sao có chuyện có bạn đến nhà hỏi thăm? Liền vẫy tay bảo họ lui xuống rồi tự mình đứng trước cửa gõ.

Cộc Cộc Cộc.

Có một người, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn được bạn đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, sâu đến nỗi chính bạn cũng đã quên.

Các chương truyện Hình Ảnh Của Trái Tim

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,