Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Tô Mộc cũng biết, thân phận hiện tại của cô ở Thẩm gia trang là nữ giả nam trang, hơn nữa Thẩm Phóng rất không thích cô. Nếu cô vẫn ở lại đây, không tới phòng bếp làm việc, cuối cùng bị ai đó tìm ra đầu mối thì chỉ thêm rắc rối cho Thẩm Nam tiên. Cô cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là không muốn rời khỏi hắn mà thôi.
“Thiếu trang chủ…” Tô Mộc tủi thân đứng dậy, đặt cằm lên vai hắn, hết sức đáng thương nói: “Ngươi sẽ nhớ ta sau khi ta rời đi chứ?”
“Đương nhiên nhớ.” Hắn vỗ nhẹ lưng cô, cười bên tai cô một tiếng: “Mỗi phút mỗi giây đều sẽ nhớ.”
Cô tiếp tục tủi thân: “Vậy tối hôm nay ta… Có thể tới tìm ngươi không?”
“Mộc Mộc, ngươi xác định thân thể của ngươi… Không cần nghỉ một thời gian đã tới tìm ta ngay ư?” Hắn chậm rãi thì thầm, nói đầy thâm ý.
Trong đầu Tô Mộc lập tức hiện lên một màn máu lửa sôi trào hôm qua, giận dữ nói: “Vậy thì tối nay ta sẽ không tới gặp ngươi!”
“Đừng giận, Mộc Mộc, đây là vì tốt cho ngươi.” Hắn nắm lấy một bàn tay của cô, dịu dàng hôn lên nó: “Ngươi nên hiểu, bản năng của nam nhân là thích chinh phục người khác, đặc biệt là… Vào lúc nữ nhân mình thích đang ở trước mặt mình, mà ta cũng không ngoại lệ.”
Trước khi bóc tem, hắn còn có thể chịu đựng không động tay động chân với cô, nhưng cũng không thể không chiếm rất nhiều tiện nghe của cô, huống chi bây giờ hắn đã bóc tem, thực tủy tri vị*, nếu đã cùng cô làm chuyện vui sướng, mang đến cảm giác sung sướng tận xương tủy sẽ làm cho hắn bị nghiện.
* Thực tủy tri vị (食髓知味): “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Nhưng Mộc Mộc của hắn, vẫn chưa biết được một người nam nhân có thể đáng sợ đến cỡ nào.
Tô Mộc càng cảm thấy, nam thần của cô không phải động vật ăn cỏ, mà là động vật ăn thịt. Càng tới gần hắn, cô sẽ càng phát hiện ra trên người hắn vẫn còn nhiều điều cô chưa khám phá ra. Từng nói nữ nhân có bí mật mới có vẻ mê hoặc, nhưng cô nghĩ rằng, những lời này cũng áp dụng trên người nam nhân.
Cô không muốn bị hắn phát hiện cô xấu hổ liền nghiêng đầu khịt mũi một tiếng: “Ta biết rồi, tối nay ta không tới tìm ngươi là được chứ gì.”
Thẩm Nam Tiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mộc Mộc đừng lo, ta sẽ nhanh rời khỏi Tư Quá Nhai.”
“Ta biết…” Tô Mộc mất hứng thú với việc giả bộ, cô lưu luyến nói: “Ta sẽ nấu đồ ăn sẵn, đợi ngươi xuống núi.”
Thẩm Nam Tiên hài lòng than thở một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Ngay sau khi Tô Mộc được Thẩm Nam Tiên đưa xuống núi, trên đỉnh núi lại nghênh đón một vị “khách”.
Người nọ mặc đồ trắng và che mặt, trong mắt đầy ý cười, đúng là Thẩm Lưu Dật.
Thẩm Nam Tiên đứng dưới cây phong, hời hợt nở nụ cười: “Tất nhiên là ngươi không rõ, bởi vì ngươi vẫn chưa gặp được một người có thể khiến ngươi để ở trong lòng.”
Người để ở trong lòng sao?
Trong mắt Thẩm Lưu Dật lộ ra giễu cợt, nàng không cần người như vậy, trong lòng Thẩm Nam Tiên có thêm một Tô Mộc, Thẩm Nam Tiên lại có thêm một gánh nặng, một điểm yếu và thậm chí… Không còn là kẻ mạnh có thể khiến nàng thưởng thức.
Thẩm Lưu Dật sẽ không hiểu, có Tô Mộc, Thẩm Nam Tiên mới có thể là một kẻ mạnh hơn cả kẻ mạnh.
Thẩm Nam Tiên cười nhạt, không tiếp tục nói với Thẩm Lưu Dật về chủ đề này, hắn nói: “Ta cần ngươi giúp ta một việc, dưới tình huống không chuẩn bị, ta đã làm ra chuyện vượt mức cho phép với Mộc Mộc, nhưng ta không muốn nàng có thai đứa con mà chúng ta đều không cần. Chắc hẳn chỗ ngươi sẽ có thuốc gì đó, có thể làm cho khả năng này biến mất lại không thương tổn thân thể của nàng, có phải không?”
Thẩm Lưu Dật cười một tiếng.