Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! chương 211

Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! chương 211 là một trong những tập truyện ngôn tình Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! chương 211 ngay.

  • Tác giả: Miêu Mao Nho
  • Tên truyện: Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
  • Số chương: 304
  • Số lượt xem: 177
Bạn cần sự hiểu biết và sáng tạo nên cuộc sống đã ban cho bạn đôi bàn tay và trí óc để khám phá và làm việc

Nội dung truyện Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! chương 211

Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Thì ra Thẩm Nam Tiên đem mèo nhỏ bị thương này nhặt về là để tặng cho muội muội.

Thật đúng là một cái tiểu ca ca ôn nhu soái khí a!

Thẩm Nam Tiên mang thuộc tính ôn nhu huynh trưởng phóng ra, chọc trúng cái hình tượng tiểu ca ca hoàn hảo kia của Tô Mộc a! Cô gật gật đầu, “Thiếu trang chủ ngươi an tâm đi, ta sẽ đem mèo nhỏ trao tận tay Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Nam Tiên quay ra nói “Đa tạ”, lúc này mới đến thông báo các đệ tử rời đi.

Số 38 thảnh thơi nói: “Tuy rằng ta cũng thừa nhận Thẩm Nam Tiên là đại soái ca hoàn mỹ, bất quá trọng điểm nhiệm vụ của ngươi là muội muội của hắn đi.”

Số 38 nói cô mới nhớ ra, cô còn có cái nhiệm vụ của hệ thống nữa, Tô Mộc nhìn mèo con nằm ở trên bàn, trước kia đang lo không có cơ hội tiếp cận Thẩm Lưu Dật, hiện tại cơ hội không phải tới rồi sao?

Tô Mộc bế lên tiểu hắc miêu, một đường dò hỏi đệ tử Thẩm gia trang, không lâu sau cô cũng tìm được biệt viện của Thẩm Lưu Dật.

Thẩm Lưu Dật tính tình an tĩnh hướng nội, biệt viện cũng là nơi thanh tĩnh nhất Thẩm gia trang, sân chung quanh đều là một mảnh rừng trúc, gió thổi làm bóng cây lắc lư lại tăng thêm vẻ văn nhã.

Tô Mộc nghe thấy tiếng “Leng keng leng keng” thanh thúy, cô ngẩng đầu, chỉ thấy cây Phong Linh trước sân treo một cái chuông gió bằng tre, tuy còn chưa nhìn thấy vị Thẩm tiểu thư kia, nhưng trong đầu cô đã mường tượng ra hình tượng một tiểu mỹ nhân thanh nhã dịu dàng.

“Meo~” tiểu hắc miêu trong lòng ngực kêu một tiếng.

Tô Mộc phục hồi lại tinh thần, đi lên trước, gõ cửa viện môn, chẳng mấy chốc một nha hoàn đến mở cửa ra, nhìn thấy Tô Mộc, nàng nghi hoặc hỏi: “Công tử là?”

“Ta là đầu bếp mới tới phủ tên Tô Mộc.”

“A, thì ra là tiểu công tử.” Tiểu nha hoàn lập tức vui vẻ ra mặt, “Ta là nha hoàn của tiểu thư tên Thúy Thúy, không biết tiểu công tử tới đây có chuyện gì?”

Việc Thẩm gia trang mời được một vị đầu bếp có trù nghệ siêu cao đã được truyền đi khắp nơi, có người liền nhịn không được hướng Thu Nương cầu đem một phần đồ ăn tới nếm thử, người dù là chỉ ăn qua một lần đều khen không dứt miệng, sau việc này liền biến Tô Mộc từ một ma mới, nâng lên thành một siêu đầu bếp của Thẩm gia, không ai không biết.

Tô Mộc hòa khí nói:”Thiếu trang chủ từ bên ngoài nhặt được một con mèo bị thương, muốn ta đưa cho đại tiểu thư.”

“Hóa ra là như vậy, tiểu công tử mời vào, ta đi kêu tiểu thư.” Thúy Thúy dẫn Tô Mộc vào sân, lại chạy ngay vào viện kêu tiểu thư.

Tô Mộc bước vào sân lại ngoài ý muốn thấy trong viện có rất nhiều động vật đi lại, có chú chim đang bị thương ở cánh, có con thỏ bị thương ở lỗ tai, có cún con bị thương ở đuôi,… Nếu không phải cô xác định nơi này là biệt viện của Thẩm Lưu Dật, cô sẽ cho rằng mình đang lạc vào một cái trung tâm thu nhận thú cưng.

Thúy Thúy hô to, “Tiểu công tử, tiểu thư tới!”

Tô Mộc nghe thấy thanh âm nhìn lại, thấy một vị mỹ nhân thân hình thanh mảnh, váy lụa phiêu kéo, một thân váy áo màu trắng theo gió đưa hương, nàng tuy mang khăn che mặt, nhưng nhìn qua lại càng thêm phong tư yểu điệu, tựa như xuất thủy phù dung*, băng thanh ngọc nhuận*.

*Xuất thủy phù dung: hoa sen mới nở, đóa hoa mới hé,… chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái.

*Băng thanh ngọc nhuận: nghĩa đen là khối tinh thể như băng trơn bóng như ngọc; nghĩa bóng là chỉ tính cách trong sáng, trung thực, lạnh lùng,…

Cho dù nhìn không thấy mặt nàng, nhưng Tô Mộc cũng có thể xác định, đây là một mỹ nhân, là một đại đại mỹ nhân a!

Mỹ nhân đi tới trước mặt cô, cong mắt cười, cũng không nói lời nào.

Tô Mộc lấy lại tinh thần, vội nói: “Đại tiểu thư hảo*.”

*kiểu giống chào hỏi, chúc tốt lành,..

Thẩm Lưu Dật hơi hơi gật đầu.

Tô Mộc lại nói: “Đây là mèo con Thiếu trang chủ bảo ta đưa tới đây.”

Thẩm Lưu Dật nhìn thoáng qua Thúy Thúy, Thúy Thúy tiến lên đem mèo con trong lòng ngực Tô Mộc ôm ra, nàng nói:” Tiểu thư nói, làm phiền tiểu công tử hướng Thiếu trang chủ nói cảm tạ giúp.”

"A laugh, to be joyous, must flow from a joyous heart, for without kindness, there can be no true joy." Một tiếng cười trở nên vui sướng chỉ khi nó xuất phát từ một trái tim vui sướng, bởi không có sự tử tế thì không thể có niềm vui thực sự.

Các chương truyện Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,