Edit: Linhlady
Trên xe Mộ Thiếu Tử nhìn qua ngoài cửa sổ trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, rời khỏi mình cô ta dường như trôi qua tốt hơn, chẳng lẽ cách làm lúc trước sai sao.
Tô Mộc liếc nhìn Mộ Thiếu Tử ngồi phía sau, nghĩ thầm, nữ chủ lần này xuất hiện trước mặt nam chủ, phỏng đoán đã khiến họ nhớ lại kí ức trước kia.
Nhưng nhìn thoáng qua hành trình, tháng sau đi B thị nói chuyện làm ăn, chỗ đó là bãi biển nổi danh nhất. Vốn là boss cùng tiểu Trương đi, cô nói chuyện cùng tiểu Trương một lúc, vẻ mặt cậu ta mập mờ nhìn cô. Cho nên Tô Mộc nắm chắc cơ hội lần này, xoát một phen hảo cảm thật tốt.
____đây là đường ranh giới Mộ Thiếu Tử ưu thương___
Sau khi đến nơi…
Tô Mộc tự giác xuống xe trước, chờ Mộ Thiếu Tử.
Tài xế mở cửa xe, xuống xe Mộ Thiếu Tử liếc Tô Mộc một cái, bộ mặt không chút thay đổi.
Lúc này đầu óc Tô Mộc liên tục xoay chuyển, thì ra boss thích cô, nhưng tai sao nguyên chủ không có ấn tượng ( mặt nghiêm túc).
Ánh mắt nhìn về phía cửa chính thấy đã có một người đứng chờ từ khi nào rồi.
Tô Mộc không hiểu boss tại sao lại trưng ra bộ mặt thối như thể bị người ta thiếu mấy trăm vạn, chỉ cho rằng hắn nghĩ đến chuyện Ninh Manh, cô yên tĩnh đi theo sau lưng Mộ Thiếu Tử.
“Mộ thiếu, mời đi bên này.” Người dẫn đường lễ phép mang bọn họ đến nơi thương thảo, vào thang máy, đi mấy vòng mới đến.
Đi đến phòng khách rộng rãi, đã nhìn thấy một dáng người cao gầy, dáng người trên hình tam giác ngược, hai chân thon dài, đứng ở đó, thật muốn nhìn khuôn mặt người kia như thế nào.
“Tổng giám đốc, Mộ tổng đến.” Người dẫn đường đi về phía trước giải thích rõ.
Người đàn ông kia lập tức xoay người, quả nhiên là nam tử tuấn mỹ. Nếu như Mộ Thiếu Tử là bá đạo, như vậy hắn chính là ôn nhuận. Người kia vui vẻ mở miệng “Mộ thiếu, đã lâu không gặp” dùng tay ý bảo người dẫn đường lui ra.
Tô Mộc nghĩ, đây là phương thức chào hỏi mới nhất hiện nay sao? Như thế nào một người hai người đều chào hỏi như vậy.
Chờ lúc gian phòng chỉ còn lại ba người, người đàn ông kia, không, Cố Thụy dùng ánh mắt ý bảo Mộ Thiếu Tử có muốn để Tô Mộc ra ngoài hay không.
“Không cần” boss đột nhiên lên tiếng dọa cô đang quan sát Cố Thụy Tô Mộc nhảy dựng, làm sao vậy? Có chút làm cho cô không biết được suy nghĩ của hắn.
Cố Thụy kinh ngạc, lập tức trêu tức nhìn Mộ Thiếu Tử, bỏ qua Tô Mộc kinh ngạc tùy ý ngồi ở trên ghế sofa.
Tô Mộc kinh ngạc vì rất ít người sẽ ở trước mặt boss có dáng vẻ này, huống chi người kia nhìn như quân tử khiêm tốn nhún nhường lại rất tùy ý. Xem ra hai người rất quen thuộc, nhớ kỹ nhớ kỹ.
Mộ Thiếu Tử cũng đi theo ngồi xuống.
“A a, gần đây đã thông suốt.” Cố Thụy vừa mở miệng nói, Tô Mộc liền kết luận ý nghĩ của mình, hai người rất quen thuộc, còn không phải quen thuộc bình thường.
“Hãy bớt xàm ngôn đi. Bên hải quan xảy ra vấn đề gì? ” Mộ Thiếu Tử hiển nhiên rất không thích đề tài này, nhíu lại mi.
“Đừng a! Người anh em tôi đang quan tâm quan tâm cậu ” nói xong, còn nhìn Tô Mộc nháy mắt ra hiệu. Tô Mộc không giải thích được, nhưng nghĩ lại lời Cố Thuỵ nói, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, mặt bắt đầu có chút nóng.
Mộ Thiếu Tử khó được nhìn thoáng qua Tô Mộc, phát hiện khuôn mặt cô đỏ hồng, tâm tình buồn bực một ngày biến mất.
So với hắn, Cố Thuỵ đã quan sát Tô Mộc, bộ dáng Tô Mộc thông minh khéo léo, là kiểu người đúng mực, không ngu ngốc sao, so với nữ nhân kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến nữ nhân kia, mặt Cố Thụy chìm xuống, nhớ tới việc Mộ Thiếu Tử vì uống quá nhiều mà ngộ độc rượu nằm viện.
Sắc mặt Cố Thụy thay đổi còn nhanh hơn lật sách, Tô Mộc quyết định cách hắn (CT) xa xa. Mộ Thiếu Tử cảm giác được tâm tình bạn tốt, biết rõ hắn (CT) nhớ tới thứ không tốt, liền vỗ vỗ vai Cố Thuỵ.
“Chúng ta bắt đầu đi!” Mộ Thiếu Tử quay về chuyện chính.
Khôi phục bình thường Cố Thụy lập tức trở nên nghiêm túc, cùng Mộ Thiếu Tử bàn chuyện, Tô Mộc cũng ở bên cạnh yên tĩnh đưa ra một chút văn kiện.
Rất nhanh tới thời gian ăn cơm, Cố Thụy mời mọc Mộ Thiếu Tử cùng Tô Mộc xuống nhà hàng tầng dưới đi ăn cơm. Tô Mộc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt của boss, lời nói lên tới miệng lại phải nuốt xuống, đi theo sau lưng hai người.
Dọc đường đi, Cố Thụy lải nhải nói không ngừng, cũng không thấy khát nước. Mà boss chính là vẻ mặt lạnh nhạt nghe, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen.
Một người trầm mặc ít nói, một người nói nhảm liên thiên. Khó trách sẽ trở thành bạn tốt, Tô Mộc nghĩ nghĩ một lát đã đến nhà hàng.
Có lẽ giá trị nhan sắc của Tô Mộc cao, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt mọi người trong nhà ăn. Nhân viên phục vụ lễ phép dẫn bọn họ đến vị trí gần cửa sổ, đây là vị trí rất tốt, bởi vì nhà hàng ở gần biển, cho nên có thể trông thấy biển rộng, lúc này tâm tình Tô Mộc thật tốt.
Chọn món xong, Cố Thụy liền mở ra hình thức nói nhảm.”Tô tiểu thư là người nơi nào?” “Tô tiểu thư cô tốt nghiệp ở đâu? ” “Tô tiểu thư…” Nói mãi cuối cùng, đều kêu Mộc Mộc “Mộc Mộc a, tính tình của người anh em của tôi không tốt, cô muốn…”
Ngươi đây là cái tiết tấu gì, Tô Mộc vẻ mặt kinh ngạc. Rất muốn gọi cảnh sát thúc thúc bắt hắn(CT) đi, nói rất nhiều, thật phiền, người này bệnh thần kinh đi, Tô Mộc im lặng trong đầu lại có vô vạn nhận xét.
Mộ Thiếu Tử nhìn một người nói nhảm không ngừng, một người không yên lòng đáp lời. Trong lòng một trận bất đắc dĩ, may mắn xung quanh bọn họ không có người nào.
“Tôi đi phòng vệ sinh một chút.” Tô Mộc nói, liền đứng dậy. Lưu lại Cố Thuỵ vẻ mặt đầy tiếc nuối, tiếc nuối? Ngươi này lại muốn nháo như thế nào?
“Được, chờ cô trở về nói tiếp.” Nghe nói như thế, Tô Mộc đứng khựng lại, ngay lập tức bước đi.
Trong phòng vệ sinh lúc Tô Mộc rửa tay, lại ngoài nhìn thấy Ninh Manh. Cô muốn làm như không thấy, nhưng người nào đó lại không có ý định bỏ qua.
“Tô tiểu thư, thật trùng hợp, gặp cô ở đây.” Ninh Manh nhìn chằm chằm Tô Mộc, Tô Mộc cũng thẹn thùng không trả lời.”Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Là ở cùng Mộ thiếu sao?” Kỳ thật Ninh Manh cùng Tần Nam đến ăn cơm, từ lúc bọn họ vừa tiến đến liền chú ý bọn họ, trông thấy Tô Mộc đi tới phòng vệ sinh, cô ta cũng đi theo, nói vào phòng vệ sinh rồi đứng dậy.
“Ninh tiểu thư, đến cùng cô muốn nói cái gì.” Tô Mộc nhíu mày, không hiểu cô lại muốn làm gì nữa.
“Không có gì, chỉ là hiếu kỳ.” Ninh Manh cười cười.
Tô Mộc nhìn cô ta một cái, cái gì cũng không nói xoay người muốn đi. Ninh Manh lại cầm lấy cổ tay cô, “Cách hắn xa một chút” cô ta không cam lòng khi mình rời đi nhiều năm như thế, bên cạnh hắn đã có người khác. ( Tô Mộc: Ngươi đã quên ngươi cũng có:)
“Buông tay. Ninh tiểu thư, tôi nghĩ tôi cùng với người nào lui tới, còn chưa tới lượt cô đến dạy tôi.” Nói xong, Tô Mộc liền tránh thoát khỏi tay Ninh Manh, đi thẳng ra ngoài.
Ninh Manh giận quá hóa cười, nhìn thân ảnh Tô Mộc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tất cả đều bị Mộ Thiếu Tử trông thấy, vốn là hắn chỉ đi xem xem tại sao Tô Mộc đi lâu như vậy, không ngờ lại nhìn thấy một màn này, trong mắt chợt lóe qua một tia phức tạp.
Tô Mộc cúi đầu nhìn cổ tay bị Ninh Manh siết hồng (thủ đoạn), vuốt vuốt, nghĩ tới sức lực của Ninh Manh rất lớn. Lại ngoài ý muốn đụng vào lồng ngực người khác, cứng quá. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nói “Thực xin lỗi”, ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra là người quen “Boss? ”
“Ừ” Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc chỉ tới bả vai hắn, liếc qua cổ tay cô đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại.
“Boss, anh sao lại ra đây?”
“Đồ ăn đã mang lên, tên kia không kịp đợi ” đôi môi mỏng gợi cảm của Mộ Thiếu Tử chậm rãi phun ra này vài câu.
“A được. Chúng ta đi nhanh đi.”
“Tay cô bị sao vậy? ” giống như vô tình hỏi qua.
“Không có gì, bị ống tay áo ghìm chặt. Gần đây chắc là tăng cân, chúng ta mau đi vào đi.” Tô Mộc che che tay, thuận miệng tìm một lý do, bước nhanh đi.