Edit: Linhlady
– ————————🍀
Cuối cùng, Mạc Vân Quả vẫn không ăn hết đĩa rau xào kia.
Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả không có động tác, cũng không kiên trì thêm, nói thẳng một câu buổi tối sẽ làm đồ ăn cho cô rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, không biết đi đâu.
Ngược lại là Mạc Vân Quả, nhìn một bàn rau xanh, trầm mặc không nói.
Mạc Vân Quả có chút không nghĩ ra, cuối cùng thì nó đã trãi qua trình tự như thế nào, mới có thể đem rau xanh ngon như vậy vào thành hương vị hư thối.
Còn có về công năng phụ gia của món Bạc Diệc Nhiên theo nấu, cũng không biết nó là cái gì?
Rất nhanh, Mạc Vân Quả đã có thể đoán được Bạc Diệc Nhiên làm rau xào thuộc tusnh phụ gia là cái gì.
Suốt một buổi trưa, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy mình thực no, rõ ràng chỉ ăn vài miếng rau xào, thế nhưng cô cảm thấy no chưa từng có.
Mạc Vân Quả không phải ngốc tử, cô đương nhiên biết được bàn rau kia giúp gia tăng cảm giác no bụng.
Tuy rằng Mạc Vân Quả tiếp thu kí ức của nguyên chủ, thế nhưng cô lại không có cách nào đối mặt với cha mẹ nguyên chủ.
Nguyên chủ là một người được sủng ái, ngoại trừ việc theo đuổi Bạc Diệc Nhiên khiến người khác không vừa ý ra, những chuyện khác cô cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng đến người khác.
Cũng không biết cha mẹ nguyên chủ thấy như thế nào, cô đã ở trong nhà Bạc Diệc Nhiên một ngày, người nhà cũng không gọi cho cô một lần nào, nhìn cô một cái cũng không có.
Nhưng chuyện này lại khiến Mạc Vân Quả cảm thấy nhẹ nhỏm, bởi vì cô thật sự khôg biết đối mặt với cha mẹ nguyên chủ như thế nào.
Mạc Vân Quả không biết đó là, khi cô bị Bạc Diệc Nhiên ôm đi, cha mẹ nguyên chủ liền gọi cho Bạc Diệc Nhiên, sau đó nhờ hắn chiếu cố con gái nhà mình linh tinh.
Cha Mạc mẹ Mạc rất cao hứng, bọn họ cho rằng trái tim chân thành của con gái nhà mình cuối cùng có kết quả, nếu không, làm sao Bạc Diệc Nhiên sẽ ôm cô về nhà.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không gọi điện cho Mạc Vân Quả gọi, sợ con gái thẹn thùng gì đó ~(* ̄︶ ̄)
Buổi trưa trôi qua, 6 giờ tối, Bạc Diệc Nhiên đúng giờ xuất hiện ở trong phòng bếp, sau đó cao hứng phấn chấn làm hai mặn một canh.
Món ăn có ớt xanh xào khoai tây xắt sợi, thịt bò cay, canh rau đậu hủ.
Đồ ăn bày đơn giản không thể đơn giản hơn, đổi lại là một người, chỉ hơi hiểu trù nghệ mà nói, làm mấy món này tuy rằng không đạt tới trình độ mỹ vị, nhưng chắc hẳn hương vị sẽ không khó ăn đi.
Nhưng người này lại là Bạc Diệc Nhiên ba món này sẽ không tầm thường.
Mạc Vân Quả gắt gao nhìn chằm chằm ba món ăn trước mặt, ớt xanh khoai tây xắt sợi, màu sắc ớt xanh cùng khoai tây tương phản, sợt khoai tây sắt ra giống như được đo lường trước, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rất có quy tắc.
Còn thịt bò cay, canh rau đậu hủ, từ màu sắc cho đến bày trí, tuyệt đối là cực phẩm.
Chỉ là hương vị kia……
Mạc Vân Quả chỉ cần tưởng tượng đến đây mà thể loại hắc ám liệu lý, tay cầm đũa không nhịn được run lên.
Hai tay Bạc Diệc Nhiên chống cằm, thập phần vui vẻ nhìn Mạc Vân Quả nói: “Như thế nào? Thật kinh hỉ?”
Mạc Vân Quả:……
“Không cần cảm ơn tôi như vậy đâu, buổi trưa tôi đã đồng ý với cô rồi.” Bạc Diệc Nhiên cười đến hai mắt cong cong, thoạt nhìn mười phần thân thiện.
Mạc Vân Quả:……
“Ai, lại nói tiếp, cô là người đầu tiên ăn đồ ăn của tôi bốn lần trong một ngày, co phải nên khen tôi không a?” Bạc Diệc Nhiên cười tủm tỉm nói, dáng vẻ kia có vài phần vô hại.
Mạc Vân Quả:……
– ——