Một người bạn thân không phải là nghe tất cả những chuyện mình nói mà là người không nói chuyện của mình với bất cứ ai.

Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 9

Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 9 là một trong những tập truyện ngôn tình Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 9 ngay.

  • Tác giả: Thư Viễn
  • Tên truyện: Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa
  • Số chương: 24
  • Số lượt xem: 238
"Patience is not the ability to wait , but the ability to keep a good attitude while waiting." Kiên nhẫn không chỉ là khả năng bạn đợi được trong bao lâu, mà là khả năng giữ được thái độ bình tâm trong lúc chờ đợi.

Nội dung truyện Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 9

Cả buổi tự học hôm đó đầu óc Mạnh Thịnh Nam đều như ở trên mây.

Tiết Tiếng Anh bị gọi ba lần, Mạnh Thịnh Nam không đọc nổi một chữ, cái cảm giác này cứ kéo dài đến tận khuya sau khi về nhà rồi bị Thịnh Điển phát hiện, lúc đó Mạnh Thịnh Nam đang ngồi đờ ra trong phòng mình, cửa bị đẩy ra mà không hay.

Thịnh Điển tới gần, đóng cửa lại ngồi ở bên giường.

“Đêm nay sao thế?”

“…”

“Suốt thời gian này mẹ thấy con không bình thường, có phải là có chuyện gì hay không?”

“…”

“Cãi nhau với bạn học?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì làm sao, nói cho mẹ nghe một chút, mẹ cho con lời khuyên.”

Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều chuyện Thịnh Điển nhìn một cái là biết trong lòng cô nghĩ gì, có lẽ là hơn 20 năm làm giáo viên nên hiểu được một số tâm sự của Mạnh Thịnh Nam, cuộc họp gia đình mỗi tháng mở một lần của nhà họ cũng không phải không có lý do.

“Mẹ.” Mạnh Thịnh Nam thở dài.

“Hừm?”

“Con…”

Thịnh Điển nhìn cô.

“Hình như con thích một chàng trai.” Cô chậm rãi nói.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Thịnh Điển hỏi. “Thích thế nào? Có hảo cảm sao?”

Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút.

“Ừm, có hảo cảm.”

“Thấy cậu ấy là tim lại đập rộn ràng?”

“Vâng.”

“Hồi hộp.”

“Có chút chút.”

“Có dám theo đuổi không?”

Mạnh Thịnh Nam lập tức gật đầu.

“Người ta có bạn gái rồi?”

“Vâng.”

Nghe được câu trả lời của cô, Thịnh Điển nở nụ cười.

“Mẹ sẽ không chê cười con chứ?”

“Một chút thôi.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Thịnh Điển tới gần cô.

“Con đang ở độ tuổi dậy thì, rung động là chuyện bình thường nhưng không thể cứ để mặc nó như thế. Có rất nhiều câu chuyện tình cảm chấm dứt khi đối phương chưa kịp nhận ra, hơn nữa cái cảm giác thích thầm này học sinh trung học nào cũng đề mắc phải, thế nên cũng không được vì nó mà bỏ quên học hành.”

“Nhưng cái cảm giác này đôi khi rất nhạt đôi khi lại da diết.”

Thịnh Điển chầm chậm nói. “Nói chuyện tình yêu thì được nhưng đừng làm ảnh hưởng tới tâm tư và bài vở của con.”

Mạnh Thịnh Nam im lặng.

Thịnh Điển nói thêm. “Trước khi nói cậu ấy có bạn gái hay chưa, con phải tự đặt ra một vấn đề, cậu ấy thích kiểu người như con?”

“Hình như không phải.” Lý Nham biết làm nũng, còn cô không làm được.

Thịnh Điển thở dài một hơi. “Mẹ yên tâm rồi.”

“Dạ?”

Thịnh Điển xoa xoa mái tóc của cô, cười. “Dạ cái gì, không phải con không có ý tưởng viết sao, lấy đề tài này thử đi.”

“Được sao?”

“Sao không được?”

Tối hôm đó, viết về chuyện kia cũng chẳng có kết quả gì, nhưng sau khi thức dậy, ngẫm lại lời của Thịnh Điển, Mạnh Thịnh Nam bắt đầu tập trung viết về chủ đề này, viết về chuyện của cô và cậu, mỗi lần gõ xuống bàn phím là mỗi lần chôn giấu cái thứ tình cảm không biết có được gọi là say nắng hay hay không, khi ấy cô mới 16 tuổi, Thịnh Điển nói nếu như cậu ấy thích con, mặc cho con ưu tú bao nhiêu, cậu ấy vẫn sẽ tới bên cạnh.

Cô không hiểu được bao nhiêu.

Thịnh Điển cười, xoa đầu cô.

“Cố gắng và kiêu ngạo của con sẽ làm rất nhiều chàng trai không dám tới gần cũng không nhẫn tâm bắt con phải hạ phàm, nhưng như thế trong mắt người ta con lại càng có giá.” Thịnh Điển nói.

Sau khi sang mùa Đông một tuần, gió thổi lạnh buốt.

Lúc đó Mạnh Thịnh Nam đang mặc áo len dày ở trong phòng học làm đề mô phỏng, cảm giác càng ngày càng khó. Trong phòng tự học, cửa sổ bốn phía đã được đóng chặt, một ít gió len vào cũng khiến người ta thấy rùng mình.

“Sao hôm nay lại lạnh như thế?” Niếp Tịnh vừa làm đề vừa xoa xoa bàn tay.

Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ. “Hai ngày nữa có lẽ tuyết sẽ rơi.”

“Tuyết?”

“Ừm.”

“Mạnh Thịnh Nam.”

“Hả?”

Niếp Tĩnh ghé sát vào. “Chữ cậu viết thật đẹp.”

Mạnh Thịnh Nam nhìn cô nàng một cái, nở nụ cười.

“Có từng luyện qua không?”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Có một thời gian thôi.”

“Trách không được.”

Sau khi tan học, bàn trước bàn sau một nam ba nữ, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm, đương nhiên Phó Tùng chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng mới phát biểu một vài ý kiến, mỗi lần nghe cậu ta nói, Niếp Tịnh liền vui vẻ hẳng lên, thần thái sáng láng.

Mạnh Thịnh Nam nghe, có người đập cửa sổ.

“Ra ngoài một lát đi.” Thích Kiều kêu.

Mạnh Thịnh Nam đi ra, hỏi. “Sao thế?”

Vẻ mặt Thích Kiều đau khổ nói. “Tớ nhớ lần trước cậu thi được 123 điểm Văn đúng không?”

“Ừm.”

“Nhanh cho tớ mượn chút.”

“Đã qua hai tuần rồi, mượn làm gì?”

“Ai biết thầy giáo dạy Văn nổi điên cái gì, bảo phải đọc rồi viết văn gì đó, nhanh cho tớ mượn đi.”

Mạnh Thịnh Nam bĩu môi. “Chờ đấy.”

Sau khi cầm bài thi trong tay, Thích Kiều nhanh chóng rời khỏi, Mạnh Thịnh Nam về lại chỗ ngồi. Tiết Lâm và Niếp Tịnh đang nói chuyện, trọng tâm câu chuyện là Tống Gia Thụ, Mạnh Thịnh Nam vểnh tai lên nghe vài câu, lắc đầu cười không nói.

Niếp Tịnh kéo cô hỏi.

“Nghe nói năm đó Tống Gia Thụ theo đuổi Thích Kiều vô cùng khổ, có phải vậy không?”

“Bọn họ yêu nhau chẳng kiêng nể ai, người trong nhà có biết không?”

Hai vấn đề liên tiếp ập xuống đầu, Mạnh Thịnh Nam không biết phải mở miệng thế nào, Phó Tùng lên tiếng. “Theo nghiên cứu khoa học, hơn nửa đời người đều dành thời gian quan tâm tới người khác, dùng tam quan của mình phán xét chuyện người ta, lúc phán xét còn không thèm động não.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Tiết Lâm. “…”

Niếp Tịnh vẫn còn ngơ ngác. “Tam quan là gì?”

“Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.”

Một giây sau, chủ đề nói chuyện biến mất không còn tăm hơi.

Mạnh Thịnh Nam cúi đầu đọc sách, khóe miệng vểnh lên, nói thật, cái cậu Phó Tùng này…thật thú vị, mỗi lần mở miệng là lại nói đạo lý, có cảm giác giống như mấy thư sinh nghe thời xưa, bạn gặp nạn là rút dao tương trợ. Mấy ngày nay Mạnh Thịnh Nam thức tới 2, 3 giờ sáng mới ngủ, có mấy hôm còn trốn học.

Có một lần Phó Tùng bắt gặp cô đang định trốn tiết.

“Tớ gọi cậu, cậu nghe không?”

“Gì chứ?”

“Cậu phải tập trung chứ.”

“…”

Mạnh Thịnh Nam đang suy nghĩ tình tiết câu chuyện, hỏi cậu ta. “Nếu cậu thích một chàng trai cậu sẽ chủ động bày tỏ tình cảm với cậu ấy sao?”

Người bị hỏi sửng sốt vài giây.

“Tại sao không nói chuyện?” Mạnh Thịnh Nam hỏi.

Phó Tùng nhìn cô hồi lâu.

“Chuột…”

Chàng trai cắt đứt lời của cô. “Cậu thích ai?”

Đầu Mạnh Thịnh Nam ong ong, ấp úng giải thích.

“Cái đó…Không phải, tớ….”

Phó Tùng chỉ nhìn cô, không nói gì.

Mạnh Thịnh Nam thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói. “Gần đây viết cảm nghĩ, có chút chuyện không rõ nên hỏi cậu.”

Một lát sau.

Phó Tùng hỏi. “Hóa ra gần đây cậu học tập không tiến bộ là vì chuyện này.”

“Ai học tập không tiến bộ?”

“Muốn phản bác?”

Mạnh Thịnh Nam bĩu môi.

Phó Tùng bỗng nhiên nở nụ cười. “Tớ sẽ không bày tỏ.”

“Vì sao?”

“Thời cơ chưa tới.”

Mạnh Thịnh Nam không suy nghĩ tới lời này của cậu ta, lại thấy cậu ta gọi tên mình.

“Sao thế?”

“Tớ không thích con trai.”

Mạnh Thịnh Nam suýt chút nữa cười vang.

Vì vậy, dưới sự đốc thúc của mọi người, hai giờ sáng ngày 20 tháng 11, cuối cùng Mạnh Thịnh Nam cũng hoàn thành câu chuyện viết về người cô thầm mến.

Gõ xong chữ cuối cùng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Thịnh Điển khoác áo đi tới, Mạnh Thịnh Nam lại càng hoảng sợ hơn.

“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”

“Viết xong rồi?” Thịnh Điển nhìn máy vi tính đặt trên bàn, xoa xoa cằm.

“Xong rồi.”

Thịnh Điển ngồi bên giường. “Vẫn còn cảm giác sao?”

“Vâng.”

Mấy hôm nay cô thường cố ý chạy sang ban tự nhiên tìm Thích Kiều, lén lút liếc mắt nhìn xem cậu đang làm gì, nhiều lần thấy cậu đứng với một đám nam sinh ở nơi hẻo lánh hút thuốc rồi nói chuyện không câu nệ ai.

“Bây giờ thích nhiều không?”

Cô lắc đầu.

Thịnh Điển vuốt cái tai đang vểnh lên của cô.

“Quên đi, cái gì cũng sẽ tới.” Thịnh Điển nói.

“Mẹ, mẹ không phản đối con yêu sớm sao?”

Thịnh Điển nở nụ cười. “Đây là yêu sớm à? Nói yêu thầm thì còn được.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Nhưng mà có thể khiến con mẹ thích chắc cũng không phải người tầm thường.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Cậu ấy hút thuốc, trốn học, trêu chọc bạn gái, cả ngày ra ngoài nét ngồi, đi KTV suốt đêm, Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi không dám nói, Thịnh Điển cười.

“Nghĩ tới khi đó mẹ con còn trẻ, lúc đó ông ngoại giới thiệu cho mẹ không bác sĩ thì là thiếu tá, đều là người chức cao vọng trọng nhưng hết lần này tới lần khác mẹ chỉ hợp mắt với cha con, khi đó cha con vẫn còn là lính giải ngũ, không có công việc cũng không có lý tưởng, khi đó mẹ vẫn cứ thích ông ấy, sự thật chứng minh con mắt mẹ không nhìn lầm người.”

Mạnh Thịnh Nam gật đầu cười.

“Lúc đó cha rất quậy sao?”

“Rất lưu manh.”

Mạnh Thịnh Nam cười càng lợi hại hơn, Thịnh Điển nhớ lại ký ức ngày trẻ của mình.

“Nhưng mà khi đó cha con sợ mẹ không nhìn trúng ông ấy, gặp mặt một lần rồi trốn luôn, khi đó mẹ gấp tới nỗi chịu không được, một mình đạp xe đạp tới nhà ông ấy, lúc đó ông ấy đang ngồi ở cửa hút thuốc, tàn thuốc rơi đầy mặt đất.”

“Sau đó thì sao?”

“Lúc ấy mẹ tức giận nhìn ông ấy, xuống xe đã hỏi đến cùng anh có thích tôi hay không, nói nhanh.”

“Oa.”

Thịnh Điện nở nụ cười dịu dàng.

“Sau đó bên nhau.”

“Mẹ, thì ra mẹ lợi hại như vậy.”

Thịnh Điển xoa tóc của cô.

“Có rất nhiều chuyện không khó khăn như con vẫn nghĩ, thời cơ đến thì dựa theo đó mà làm, chẳng có gì xấu hổi nhưng con phải biến bản thân mình thành người ưu tú hơn mới có thể có được thời cơ, sức mạnh này, hiểu không?”

Mạnh Thịnh Nam có cái hiểu cái không.

Thịnh Điển không tiếp tục nói chuyện này nữa, cười cười nói. “Sau này đứng thức khuya nữa, không tốt cho mắt cũng như cơ thế, viết truyện là một chuyện nhưng cũng phải quan tâm tới cơ thể mình. Năm đó Lộ Dao viết Thế giới bình thường, danh tiếng vang xa nhưng lại sống không được bao lâu, đó là do ngày nào cũng thức đêm đấy, biết không?”

“Biết rồi.” Mạnh Thịnh Nam gật đầu.

Thịnh Điển mỉm cười, đứng dậy.

“Được rồi, không nói nữa, ngủ sớm đi.”

Tối hôm đó cuối cùng Mạnh Thịnh Nam cũng mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau tỉnh lại, nắng đã rọi vào phòng, cô trở mình ngủ tiếp, một lát sau lại thức dậy.

Buổi trưa mặt trời lên cao.

Cô mở máy tính để bàn lên, chăm chú chép vào giấy trắng sau đó ghi tên lên, bỏ vào phong bì rồi chạy ra bưu điện gửi.

Hôm đó trời trong xanh.

Dì làm trong bưu điện bảo cô điền địa chỉ, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu viết địa chỉ. “Tạp chí Manh Nha số 675 đường Cự Lộc khu Tịnh An thành phố Thượng Hải.”

Hôm đó tai cô cũng rất nhạy cảm.

Có người tới đây mua bưu thiếp, giọng nói hơi giống cậu. Nhân viên bưu điện hỏi anh mua cái nào, cậu bảo cứ tùy đi, sau đó mở ra, cúi người lấy cái bút bên cạnh Mạnh Thịnh Nam. Cô không dám ngẩng đầu, cả người cứng đờ, tim đập thật nhanh.

Khoảng cách rất gần, trên người cậu còn có mùi thuốc là nhàn nhạt.

Mạnh Thịnh Nam giả vờ kiểm tra địa chỉ và mã bưu điện, người bên cạnh viết qua loa vài câu rồi đứng dậy rời đi, cô lập tức quay đầu tìm bóng dáng kia, chỉ thấy cậu ném bưu thiếp vào hom thư sau đó đút túi rời đi.

Cô liếc nhìn cái tên trên bưu thiếp.

Bên trên viết:

Gửi Lục Tư Bắc.

Gửi xong bài, cô không yên lòng về nhà, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của cậu, mãi tới khi về nhà cũng chưa từng gặp lại cậu. Dưới ánh mặt trời chói chang, Mạnh Thịnh Nam bê cái ghế nhỏ ra ngồi trong sân nghe Thịnh Điển nói chuyện, nói tới chỗ thú vị, bàn tay đan áo len của Thịnh Điển sẽ dừng lại, cười.

“Nghe nói Khang Khái nhà thím Khang cuối năm sẽ về.”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Con nghe nói anh ấy có bạn gái rồi.”

“Ai nói?”

“Thím Lý bảo.”

Mạnh Thịnh Nam thừa dịp mẹ mình không chú ý, chạy nhanh lên lầu.

Mỗi lần Thịnh Điển nhắc tới Khang Khái cô liền cảm thấy đau đầu, cha mẹ trong cái ngõ này ai cũng muốn gả cho Khang Khái. Lý Hoàn ở nhà đối diện chỉ mới 9 tuổi, mẹ ruột bé đã bắt đầu muốn gả con cho Khang Khái rồi,xem ra cái danh sinh viên Bắc Đại không phải tầm thường. Mạnh Thịnh Nam biết anh là người thư sinh, dịu dàng không kiêu căng.

Trời chậm rãi trở đen, dưới góc phải màn hình máy vi tính, biểu tượng chim cánh cụt đột nhiên hiện lên.

Mạnh Thịnh nam nhìn tin nhắn, là Chu Ninh Trì.

Anh hỏi. “Đang onl sao?”

“Vâng.”

Bên kia nói “Hôm nay 21 rồi.”

Mạnh Thịnh Nam biết anh muốn hỏi gì, gửi một nụ cười qua.

“Buổi trưa mới gửi đi.”

Chu Ninh Trì nói. “Hôm nay anh mới về từ Nam Kinh.”

“Vậy anh không xem được bản thảo của em rồi.”

Chu Ninh Trì hỏi. “Giang Tấn nói?”

Mạnh Thịnh Nam gửi biểu tượng im lặng, Giang Lang Tài Tẫn không phải là người dễ chọc.

Chu Ninh Trì nhìn máy vi tính, nở nụ cười.

“Viết kiểu nào?” Anh hỏi.

Mạnh Thịnh Nam nhớ tới cậu.

Cô nói. “Cổ hủ.”

Lúc ấy, cảnh cửa bị gió đập vào vang lên âm thanh nhỏ nhưng lan tràn cả phòng, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài dường như thấy dưới bầu trời kia là hình ảnh cậu vắt bộ đồng phục trên vai, tựa vào tường, cúi đầu hút thuốc.

Trong máy vi tính lại thông báo có tin nhắn.

Chu Ninh Trì hỏi tên gì.

“Thâm hải thiếu niên.” Mạnh Thịnh Nam rep.

"Patience is not the ability to wait , but the ability to keep a good attitude while waiting." Kiên nhẫn không chỉ là khả năng bạn đợi được trong bao lâu, mà là khả năng giữ được thái độ bình tâm trong lúc chờ đợi.

Các chương truyện Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,