*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất là vừa nãy tên khốn này còn thân mật với người con gái khác, đi đón người ta rồi cùng nhau ăn cơm
Bây giờ hắn lại lôi lôi kéo kéo với nàng, hơn nữa trong suy nghĩ của hắn thì bây giờ nàng là đàn ông mà, đừng nói là hắn ăn cả nam lẫn nữ nha?
“Lạc Tử Dạ!” Hắn bỗng nhiên thấp giọng gọi nàng! “Cái gì?” Lạc Tử Dạ cao giọng hỏi lại! Nàng nhướng mày nhìn hắn với sắc mặt không mấy tốt, cau mày nói: “Ngươi muốn thế nào? Chẳng phải ngươi đích thân đi đón Mộc Tịch Nghiêu sao? Chẳng phải các ngươi chuẩn bị thành hôn sao? Còn hô to gọi nhỏ với gia làm gì?” Lạc2Tử Dạ không biết bọn họ có sắp thành hôn hay không, nhưng những lời đồn đãi bên ngoài đều truyền đi như vậy! “Thành hôn?” Mi tâm hắn hơi cau lại, vết nhăn hiện ra theo thói quen
Con người khẽ nheo lại, hắn cúi xuống nhìn nàng nhưng trong lòng không hiểu lắm, sao bên ngoài lại có lời đồn kỳ lạ như vậy!
Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt khó coi của nàng một lúc lâu, không phản bác lại ngay lập tức
Thế nhưng khi mở miệng giọng nói lại đẩy bình tĩnh và lạnh lùng: “Nếu như chuyện Cô sắp phải thành hôn với Mộc Tịch Nghiêu là thật, liệu trong lòng ngươi có thấy một chút không vui, một chút quan7tâm nào không?”
Hắn không hỏi nàng có không vui, có quan tâm hay không mà chỉ hỏi, liệu có một chút..
một chút xíu quan tâm, chỉ một chút thôi.
“Có!” Lạc Tử Dạ tự nhận mình là người thẳng thắn nên lập tức nói thẳng ra, nhưng nàng cũng nhìn Phượng Vô Trù rồi tiếp tục nói: “Phượng Vô Trù, ngày đó là người đã nói với ông đây rằng gia phải hiểu được tâm ý của ngươi, có phải không?”
“Phải!” Hắn thản nhiên trả lời, tâm trạng cũng không tệ
Thì ra nàng vẫn nhớ lời của hắn
Nhưng sau khi nói ra chữ này, hắn nhanh chóng nhìn nàng rồi hỏi tiếp: “Nhưng vậy thì sao? Lạc Tử Dạ, chẳng phải trước giờ người đều9quen với việc chán ghét, coi thường Cô sao?”
Đúng vậy, Lạc Tử Dạ chán ghét hắn, nhưng đó đều là lỗi do chính hắn làm ra trước đó, điều này hắn không có quyền gì trách móc nàng
Nhưng Lạc Tử Dạ vẫn luôn thể hiện thái độ không thèm chú ý, trốn tránh, giả vờ không hiểu, không trả lời với mọi hành động của hắn.
Nàng cúi đầu, thản nhiên nói: “Chính xác! Phượng Vô Trù, ta cực kỳ không thích ngươi, bởi vì ngươi không có chuyện gì lại đi tìm ông đây gây chuyện! Mặc dù quan hệ của chúng ta bây giờ miễn cưỡng coi là tạm ổn, nhưng điều đó không có nghĩa là những chuyện mà người đã làm5trước kia hoàn toàn không tồn tại!”
Nàng thấy bản thân sẽ không thể quên được chuyện người này hễ động một tí là túm lấy cổ, cánh tay và chân nàng, thậm chí là phần xương cũng bị hắn đánh đến mấy lần.
Nhiếp chính vương điện hạ im lặng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, vết nhăn giữa hai lông mày hắn lại càng sâu hơn
Hắn nhìn nàng chằm chằm một hồi, dường như không biết nên trả lời câu hỏi này của nàng như thế nào, không biết nên đáp lại thái độ..
cực kỳ không thích hăn trong câu nói của nàng ra sao?
Thêm nữa, trước kia lúc hắn tức giận đã làm ra những chuyện đẩy hai người càng ngày càng ra xa3nhau..
Trong lúc hắn im lặng, nàng lại tiếp tục nói: “Cho nên ta thấy mình chưa đến mức vừa nhìn thấy ngươi đã muốn giết ngươi, vậy là đã khoan dung độ lượng lắm rồi
Thế mà người còn cảm thấy ta đừng nên lẩn tránh ngươi à? Đừng lẩn tránh tâm ý không thể phân rõ thật giả, thậm chí là khó hiểu đó ư?”
Đây đều là những lời nói trong lòng Lạc Tử Dạ
Bởi vì từ lúc mới bắt đầu, quan hệ bọn họ đã quá tồi tệ
Cho dù nàng không chi li tính toán quá mức, cho dù có một số việc vẫn chưa chạm phải ranh giới cuối cùng của nàng
Dù sao những chuyện trước đây cũng đã là quá khứ, nàng cũng có thể không so đo nữa.