*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Sơ Cuồng giật mình, hắn ta hồi hộp trong lòng, sững sờ đến nỗi không muốn cười nữa
Hắn ta chăm chú nhìn sang, nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài có chuyện gì không?” Người kia nghe thấy nhưng vẫn đứng yên, chắp tay sau lưng
Hắn quay đầu nhìn, hai người họ chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn nhưng vẫn cảm thấy đẹp trai đến nỗi khiến người khác rung động
Khi thể áp bức người khác của hắn vẫn khiến người khác kinh sợ
Chỉ một cái liếc mắt không nhìn thẳng nhưng vẻ ngạo mạn và sự khinh miệt của hắn lại khiến người khác không dám xem nhé! Cải liếc mắt này khiến Tiêu Sơ Cuồng cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn ta cảm thấy2bản thân sắp sợ đến nỗi tè ra quần rồi, không biết Phượng Vô Trù muốn làm gì
Tiêu Sơ Ảnh càng lo lắng hơn, không dám nhúc nhích
Sau đó, họ nghe thấy giọng nói ngạo mạn và thiếu kiên nhẫn của hắn: “Cô chỉ đi dạo mà thôi, các ngươi đứng đó thắc mắc cái gì? Hình như còn muốn cười?”
Đi dạo sao?
Được rồi, đi dạo.
Tiêu Sơ Cuồng lập tức xoay người, cung kính mở miệng nói: “Không có ạ, tiểu nhân không dám!” Mời ngài tiếp tục đi dạo
Hắn ta không dám nói ra câu cuối cùng!
Hắn ta vừa dứt lời, Nhiếp chính vương điện hạ mới cảm thấy hài lòng
Hẳn chậm rãi “đi dạo” về hướng Lạc Tử Dạ vừa rời khỏi
Sau khi “đi dạo” thật xa, giọng9nói ma mị trầm thấp của hắn truyền đến: “Các người không nhìn thấy cô đi dạo, hiểu chưa?” “Hiểu rồi ạ!” Tiêu Sơ Cuồng lập tức trả lời
Hiển nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy rất mất mặt vì hắn bỏ đi mà Thái tử cũng không thèm giữ lại, hắn chẳng còn cách nào nên đành phải tự mình quay về
Nhưng ông đây mất mặt thì kệ ông, không mượn các người nhiều lời! Cho nên hiểu rồi thì phải giữ im lặng, nói nhiều sẽ mất mạng.
Lần này, người kia thật sự rời đi
Tiểu Sơ Ảnh vẫn đứng đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn
Tiêu Sơ Cuồng quay lại, định vào phủ Thái tử dẫn người6cùng đi tìm Doanh Tần nhưng sau khi xoay người, hắn ta nhìn thấy Tiêu Sơ Ảnh đang ngày người nhìn bóng lưng Phượng Vô Trù.
Hắn ta thầm cảm thấy có chuyện không lành: “Sơ Ảnh, không phải muội thích Nhiếp chính vương điện hạ chứ?” Như vậy không phải là đang tìm ngược sao? Rõ ràng Nhiếp chính vương điện hạ có ý với Thái tử, hơn nữa trên đời này, những cô gái công khai yêu thích Nhiếp chính vương điện hạ, làm gì có ai có được kết cục tốt đâu chứ?
Đầu tiên là công chúa Vô Ưu, sau đó là Võ Lưu Nguyệt.
Hắn ta vừa nói vậy, Tiểu Sơ Ảnh lắc đầu, nàng cười nhẹ: “Chỉ là đột nhiên muội hiểu ra, vì sao những mỹ0nam khác luôn có nhiều người theo đuổi
Còn những cô gái công khai theo đuổi Phượng Vô Trù lại cực kỳ ít!”
Nàng vừa dứt lời, Tiểu Sơ Cuồng cũng mơ hồ hiểu được.
Tiêu Sơ Ảnh nói tiếp: “Với khí thể của người này, người khác nhìn thấy chỉ có thể ngưỡng mộ
Ai dám yêu thích? Ai dám theo đuổi đây?”
Trời sinh người này để người khác cảm thấy không xứng với hắn, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ hắn mà thôi,
Người cố chấp theo đuổi chính là không biết tự lượng sức, không sợ chết! Nghĩ vậy, nàng lắc đầu nói: “Người đàn ông này không dành cho người tầm thường!”
Vậy nên có nhiều cô gái vừa nhìn thấy liền lui bước, họ cảm thấy bản thân không có7khả năng với tới.
Tiểu Sơ Cuồng nghe vậy, hắn ta im lặng một hồi rồi nói: “Hoàn toàn chính xác! Nếu muội không nhắc nhở, ta cũng không hiểu được vì sao người khôi ngô tuấn tú, được coi là đứng đầu ở đại lục này như Nhiếp chính vương điện hạ lại không có nhiều người theo đuổi như Doanh Tần hoặc Hiến Thương Mặc Trần!”
Hình như ngoại trừ công chúa Vô Ưu được ban hôn năm đó, còn có Võ Lưu Nguyệt mặt dày kia thì không còn ai dám ra trận
A, đúng rồi, hắn ta chợt nhớ đến một cô gái..
Thôi kệ đi, tìm người trước đã, hoàn thành lời dặn dò của Thái tử trước rồi nói.
Bọn họ ở đây nghĩ những chuyện này, còn Lạc Tử Dạ thì đang tìm Doanh Tần khắp nơi, Phượng Vô Trù thì lặng lẽ đi theo sau nàng ở cách đó không xa
Ngay lúc tiếng sáo dừng lại
Hai người đánh một hồi giờ cũng đang trong trạng thái giằng co! Hai người bọn họ đều biết rõ tiếng đàn lúc này không phải là tiếng đàn họ nghe được lúc đầu, chút chân lực ấy hội tụ lại sao có thể sánh với với tiếng đàn lúc sau được chứ
Nhất định là có người khác nhúng tay vào, có thể là ai đây?
Hình như đáp án đã quá rõ ràng.
Lạc Tiểu Thất liếc nhìn Doanh Tần, giọng điệu mang theo sự châm chọc, giọng nói non nớt như thiên sứ chậm rãi vang lên: “Ta không ngờ rằng, hắn lại có thể cứu người đấy!” Thật sự là không ngờ được, đương nhiên là hắn từng nghe nói về tình hình giương cung bạt kiếm giữa Doanh Tần và Phượng Vô Trù
Ám vệ của hắn không chỉ bẩm báo một lần về chuyện hai người này giao chiến với nhau làm hỗn loạn cả bầu không khí của kinh thành
Dưới tình hình đó mà Phượng Vô Trù lại có thể cứu Doanh Tần, hơn nữa còn vừa ra tay đã bức lui người âm thầm thổi sáo!
Tình huống này thật quái lạ!
Sau khi hắn dứt lời, Doanh Tần im lặng trong chốc lát, đôi môi mỏng tinh xảo co giật, khuôn mặt có một không hai trên đời lộ ra ý cười, ít nhiều gì hắn cũng hiểu về tình địch của mình, lúc này liền nói: “Có lẽ là lúc ra tay, hắn cũng không biết cổ độc đang ở trên người ta!” Nếu như biết, Phượng Vô Trù không giúp thổi sáo độc để Doanh Tần chết sớm chút đã tốt lắm rồi, sao còn cứu hẳn chứ? Bình tĩnh nghĩ lại thì cho dù Phượng Vô Trù nể tình vì mình cứu Lạc Tử Dạ mà bị tiếng sáo này uy hiếp nên mới cứu mình, thì nhất định hắn ta cũng không ra tay dứt khoát như vậy, có thế nào đi nữa cũng phải để mình bị tra tấn một hồi mới bỏ qua
Sau khi hắn nói xong câu này, Lạc Tiểu Thất liền ngẩn người.
Ngay sau đó, hắn kịp phản ứng lại
Hoàn toàn chính xác, trước mắt chỉ có vậy mới miễn cưỡng giải thích được chuyện này! Chỉ là, tiếp theo hắn sẽ không dễ gì giết được Doanh Tần nữa
Điều này khiến tâm trạng hắn trở nên cực kỳ tồi tệ, hiển nhiên cũng không thích tên Phương Vô Trù xen vào việc của người khác kia
Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi cảm thấy, có phải Phượng Vô Trù sẽ rất hối hận khi biết bản thân đã cứu ngươi không?”
Doanh Tần trầm ngâm một hồi, dựa vào sự hiểu biết đối với tình địch đã giao chiến vài lần, hắn nói một cách chắc chắn: “Nói chung hắn ta sẽ cảm thấy đây là chuyện ngu ngốc nhất đời này mà bản thân đã làm!”
“Dù cho như thế, hôm nay ngươi cũng không thể sống!” Lạc Tiểu Thất nói xong thì lập tức rút thanh kiếm bên hông ra
Mặc dù trước mắt, Doanh Tần không bị cổ độc giết chết nhưng cũng đã tổn thương nguyên khí
Hẳn không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa, nếu Thái tử ca ca tìm đến thì không kịp ra tay nữa rồi!