*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mái tóc đen như mực, rủ xuống bên thắt lưng, cẩm bảo trải dài trên mặt đất, trong mớ hỗn độn lộ ra mỹ cảm
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp có một không khai trong thiên hạ ủng đỏ ửng cả lên, trong tay cầm vò rượu, cặp mắt đào hoa tà mị dại ra vì men say
Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy nước miếng của mình..
Ực..
Nàng cố nuốt xuống, cuối cùng nhịn được không mà làm trò ngu ngốc.
Vào khoảnh khắc nàng đẩy cửa ra, Doanh Tần dường như cũng sửng sốt, thật sự uống đến mức chẳng còn mấy tỉnh táo nữa
Động tác cầm lấy vò rượu dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, như thể bị giật mình nên lập tức giấu vò rượu trong tay ra sau lưng
Cặp mắt đào hoa tà mị chớp chớp, nhìn Lạc Tử Dạ vô cùng thuần2khiết: “Tiểu Dạ Nhi, ta không thể uống rượu!”
Lạc Tử Dạ: “…” Còn nói không có uống rượu nữa chứ, hắn mà không say đến ngu người, sao có thể giả bộ dễ thương như này được chứ?
Nàng cũng không nhiều lời, đi tới đỡ hẳn khỏi mặt đất
Nàng tuy không có nhiều cơ bắp, nhưng lại biết không chỉ lực đạo, cho nên có thể dễ dàng đỡ hắn đứng dậy.
Sau khi được nâng đỡ lên giường ngồi, hắn lập tức đem ném bầu rượu trong tay di
Bộ dạng hắn vẫn rất ngây ngô, cả người vẫn hơi chao đảo
Lúc hắn ngồi còn lắc lư vài cái, mở to mắt nhìn Lạc Tử Dạ, bộ dạng tiểu thụ tuyệt thế được thể hiện hết một trăm phần trăm! “Không uống rượu, vậy những thứ trên mặt đất kia là gì vậy?” Giọng điệu của Lạc Tử Dạ không có9vẻ gì là vui vẻ, tay chỉ vào những bình rượu bia trên mặt đất, lửa giận cũng theo đó bừng lên
Lần trước đại phu còn dặn dò kỹ, hắn không thể uống rượu, thế mà hắn còn uống say đến không biết gì! Bộ dạng như vậy làm cho người ta đánh không được, mắng cũng không xong
Rõ ràng là một thanh niên thân cao một mét bảy mét tám, thể trạng còn rất khỏe mạnh, thế mà lúc này hắn..
Doanh Tần cũng quay đầu nhìn thoáng qua mấy vò rượu trên mặt đất.
Sau khi nhìn xong, hắn lại quay đầu lại nhìn Lạc Tử Dạ rồi hỏi một câu: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi tức giận ư?” “Ngươi nói xem?” Lạc Tử Dạ cảm thấy rất muốn đạp hắn hai cái! Thật không biết hắn rốt cuộc không ổn ở đâu, để rồi giày xéo thân thể của mình6như vậy! Hắn đi đến trước mặt nàng, cặp mắt đào hoa tà mị kia nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, sau đó hắn chợt nở nụ cười: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi lo lắng cho ta sao?” Vừa nói xong, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Lạc Tử Dạ cũng hơi giật mình, vẻ mặt này nàng rất quen thuộc, lần trước hắn bị đau dạ dày, trước khi đau đến ngất đi thì hắn cũng mang vẻ mặt này! Nàng lập tức đứng dậy, định bảo Thanh Thành đi mời đại phu
Hắn chợt kéo cổ tay của nàng lại, tuy cũng không bám riết vào vấn đề nàng có quan tâm hắn hay không, nhưng giọng nói lại lạnh đi rất nhiều, giọng nói tà mị rét lạnh như băng hỏi nàng: “Tiểu Dạ Nhi, bọn chúng có bắt nạt ngươi không?” Đương nhiên cái câu “bọn chúng0có bắt nạt ngươi không” này đang chỉ lúc Lạc Tử Dạ bị bắt cóc
Lạc Tử Dạ định giật cổ tay của mình lại, nhưng giật mãi vẫn không ra, trong lòng nàng biết rõ cái tên này đã say khướt rồi
Vì vậy nàng dứt khoát nói: “Không, không hề, ai có thể bắt nạt được ta chứ? Ngươi buông tay ra trước đi, bản thân người uống say thành thế này rồi, ngươi còn quản ta nữa à? Có thể để người ta bớt lo lắng một chút được không?”
Nàng nói lời này xong, hắn bỗng nhiên buông lỏng tay
Một tiếng “bịch” vang lên, hắn ngã xuống giường, lại thò tay ôm eo của nàng
Có lẽ là vì dạ dày hắn lúc này đau quằn quại, cho nên trên mặt bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cố ôm lấy nàng rồi thì thầm: “Tiểu Dạ7Nhi, ta không dám lừa ngươi không có tiền nữa đâu, không dám nữa đâu
Ngươi đừng bỏ mặc ta mà…”