*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này khiến nếp nhăn ở giữa hàng chân mày hắn vô cùng sâu
Ngay lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ đang suy nghĩ
Có lẽ là đến khi Lạc Tử Dạ sinh đứa nhỏ cho hắn cũng không làm loạn đến mức như hiện tại! Quả nhiên là không yên phận được giây phút nào, mà lại càng ngày càng dữ dội hơn
Trong cả quá trình này, Lạc Tử Dạ có hé mắt nhìn hắn mấy lần.
Nàng có thể nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng chịu đựng của hắn.
Vậy nên nàng càng quậy dữ hơn, nhưng điều kỳ lạ là người nóng tính, hở tí là nổi giận như hắn, hôm nay lại cực kỳ kiên nhẫn, không tức giận thì thôi lại còn cẩn thận chăm sóc nàng, có lúc2còn dịu dàng dỗ dành mấy câu nữa.
Nhưng mà hắn càng dỗ, Lạc Tử Dạ càng như khỉ con, quậy dữ hơn nữa.
Cuối cùng, dù nàng có náo loạn như thế nào hắn cũng không đánh nàng, không vứt nàng ra ngoài
Nàng mơ hồ cảm thấy bản thân xem rơi xuống giường trong cơn mơ màng, hắn chụp được nàng, đồng thời bị nàng đạp một cú
Hẳn thở dồn dập, tất nhiên là nổi giận nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được
Không biết là sau đó nàng đánh trúng hắn mấy lần nhưng cũng chẳng bị trừng phạt
Trong mông lung, nàng cảm thấy Phượng Vô Trù khá tốt
Nàng còn định tiếp tục làm loạn thì bị người nọ chiếm lấy bờ môi, nụ hôn kia mang theo sự răn đe, suýt9chút làm nàng ngạt thở
Nàng nhấc tay đẩy hắn, thiếu chút đã tắt thở…
Nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp ma mị của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Đã chịu ngoan ngoãn chưa?” Nàng rất thức thời vùi đầu vào ngực hắn, không động đậy nữa
Vẻ mặt nam nữ khó phân lại cực kỳ hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
Hàng chân mày nhíu lại, bộ dạng cực kỳ không muốn nghe lời nhưng lại bị áp bức đến nỗi không thể không nghe theo
“Tiểu Thổi Thối là tên đáng ghét.”
Đồng tử ma mị của hắn đông cứng lại, nghe được giọng mềm mại yêu kiều của nàng liền thấp giọng cười
Quả thật hắn không ngờ được cũng có lúc Lạc Tử Dạ như thế này
Lòng hắn6mềm nhũn ra, chỉ muốn hôn lên đôi môi nàng
Vậy mà khi thấy nàng cắn cắn môi dưới, lộ ra dáng vẻ đề phòng, hắn lại không kìm được mà nở nụ cười, rốt cuộc lại chẳng làm gì cả.
Lúc Mân Việt cầm thuốc đi vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh lạ lùng này.
Mái tóc đen nhánh của Vương bị rối vài sợi, trên ống quần còn có dấu chân hắn lên rõ ràng
Trông cẩm bào lộng lẫy như bị người khác giày vò một trận
Không cần nghĩ cũng biết kẻ đầu sỏ là ai, bị hành hạ thành bộ dạng như vậy mà xem ra tâm trạng Vương cũng không tệ
Mân Việt cảm thấy da đầu mình hơi tê dại, hắn tiến đến.
Nhìn thấy dáng vẻ thiểu lễ độ kia0của Lạc Tử Dạ, cả người đang bám vào ngực Vương, không biết đang lẩm bẩm cái gì
Hắn vội vã đưa thuốc trong tay cho Phượng Vô Trù, mở miệng nói: “Vương, đây là thuốc có thể tạm thời áp chế cô độc
Đợi sau khi Thái tử tỉnh lại, ngài có thể nói rằng thuộc hạ chưa phát hiện ra giới tính của nàng, tránh để y lo lắng!”
Tất nhiên, Mân Việt làm vậy là vì hắn cho rằng chuyện Phượng Vô Trù biết giới tính của Lạc Tử Dạ đã được nàng ngầm đồng ý.
Nhưng mà, trên thực tế…
Phượng Vô Trù gật đầu, hắn không nói gì, cũng không để tâm chuyện này
Sớm muộn gì Lạc Tử Dạ cũng sẽ tin tưởng hắn, chỉ là cần có thời gian mà7thôi, tính ra kể từ lần đầu tiên gặp nhau, hẳn luôn bắt nạt nàng
Lúc trước, hắn luôn xem nàng là nam, vì vậy hành động đó không gọi là bắt nạt mà là trêu chọc và dạy dỗ.
Nhưng bây giờ hắn đã biết nàng là con gái, nghĩ lại những hành động trước kia
Không có chuyện nào là không quá đáng! Dù là bóp cổ nàng, hay vứt nàng xuống khỏi kiệu, dùng sáo ngọc đen đánh thương chân nàng..
Nghĩ kỹ lại mỗi một chuyện thì Nhiếp chính vương điện hạ đều cảm thấy hành vi của bản thân vô cùng tự tìm đường chết! Chỉ với những chuyện đó, hiện tại Lạc Tử Dạ không ghét đến nỗi không muốn gặp hắn đã tốt lắm rồi, sao có thể hoàn toàn tin tưởng hắn chứ? Chuyện mình làm, mình phải tự gánh lấy hậu quả thôi
Đương nhiên là Mân Việt không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nhìn Phượng Vô Trù một lát rồi lên tiếng: “Vương, vết thương của ngài…” Hắn khoát tay, ra hiệu cho Mân Việt ra ngoài trước rồi trầm giọng nói: “Không đến nỗi ảnh hưởng đến tính mạng, Cô có thể tự điều tức!” Mân Việt nghe vậy liền yên tâm lui ra ngoài, đóng cửa lại! Sau khi hắn ra ngoài, Nhiếp chính vương điện hạ mới lấy thuốc hắn đưa đút vào miệng Lạc Tử Dạ
Vì vừa bị hôn nên nàng cắn chặt răng phòng bị
Biểu hiện này của nàng vô cùng không ngoan! Hắn dứt khoát hôn nàng lần nữa, thô lỗ cạy miệng nàng, đẩy viên thuốc vào
Hắn còn cắn nhẹ đầu lưỡi nàng, nói khẽ: “Cho chừa tội không ngoan!” Lạc Tử Dạ cảm thấy mình rất oan uổng
Những cơn đau chốc chốc ập đến, hiện tại đã chậm rãi giảm xuống
Lông mày cũng dần giãn ra, nàng khôi phục ý thức từ cơn mê, sau đó lại rơi vào tình trạng mơ màng
Nàng nghĩ rằng cứ ngủ một giấc, tỉnh lại là sẽ đỡ thôi
Thế là trong cơn mơ màng, nàng quyết định ngủ
Đồng thời tiện tay kéo hắn một cái, cùng ngã xuống giường
Nàng đè lên người hắn, muốn trả thù chuyện bị cắn vào lưỡi khi nãy, nàng đè lên người hắn gặm một cái, gặm ngay yết hầu! Đôi mắt ma mị của hắn nóng lên ngọn lửa nóng bỏng rực cháy…