*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở kiều diễm mê hoặc như muốn gọi mời người kia cùng chìm vào bể dục, hắn nói: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi phải biết rằng, bây giờ ta mới là nam sủng của ngươi
Trong bảy mối tội đầu(*), ta chưng từng che đậy cho tội đố kỵ của mình! Nếu như ngươi dám lén lút làm gì với tên Phượng Vô Trù không biết xấu hổ kia sau lưng vi phu, vi phu sẽ vô cùng tức giận! Dáng vẻ lúc tức giận của vi phu, đáng sợ lắm đấy!” (*) Bảy mối tội đầu (thất tông tội): là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ phạm phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, bao gồm: tội kiêu ngạo, ngông cuồng;2tội tham lam; tội dâm dục; tội hờn giận, thù hằn; tội tham ăn uống; tội đố kỵ; tội lười biếng.
Hắn nói xong, Lạc Tử Dạ không khỏi run lên.
Phạm tội đố kỵ trong bảy mối tội đầu? Thật ra nàng muốn nhắc hắn, chỉ cần phạm một tội trong thất xuất chi điều (bảy điều) là nàng có thể bỏ hắn luôn, mà đố kỵ cũng là một trong số thất xuất
Nhưng kể ra, hai người đàn ông bọn họ cũng không có hôn ước gì, cho nên bỏ chồng hay bỏ vợ cũng chẳng liên quan gì đến hai người!
Vì vậy nàng cũng không lên tiếng, mà cảm thấy tình huống hiện tại của bọn họ đã tương đối đáng sợ rồi.
Lạc Tử Dạ hơi run lên, mở9miệng nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nói xem người đến đây muốn nhờ ta giúp việc gì đã, nếu như chuyện của ngươi không gấp, gia đi xử lý chuyện của Vân Tiêu Náo trước
Chuyện của Vân Tiếu Náo không thể chậm trễ nữa!”.
Rất hiển nhiên, Lạc Tử Dạ vẫn tin hắn tới để hiến thân.
Nhưng nhìn vẻ mặt vội vã này của nàng, thật sự muốn đi tìm Vân Tiểu Náo giải quyết chuyện của Vân thừa tưởng, cho nên hắn cũng không gây khó dễ gì
Hắn hơi tránh người qua, nửa tựa vào giường nhỏ bên cạnh, hất mái tóc đen của mình, còn nhìn nàng bằng ánh mắt quyến rũ, nói: “Vậy ngươi đi đi, vi phu chờ người trở lại!”
Lạc Tử Dạ nhìn6hắn như vậy, cả người cứng đờ, cảm giác mình như đang bị điện giật
Trong lúc ngước mắt lên có thể nhìn thấy vạt áo hơi mở ra của hắn, làn da không khỏe khoắn rắn chắc như Phượng Vô Trù, ngược lại trắng nõn ngọc ngà, chỉ liếc mắt thôi đã biết lúc sờ lên nhất định rất mềm rất mịn
Gương mặt đào hoa kia nhìn nàng vẻ ngả ngớn lại mê hoặc, mối mỏng hơi cong lên, như đang mời…
Lạc Tử Dạ lau lau máu mũi, không muốn nói gì nữa
Nàng lấy một chiếc quần mới rồi chạy ra cửa
Nhưng khi ra đến cửa, nàng lại nghe thấy Doanh Tần hỏi một câu: “Vậy, Tiểu Dạ Nhi, ngươi thích Phượng Vô Trù sao?”
Nàng ngẩn ra, tâm trạng bỗng0nhiên hơi rối bời, không trả lời
Nàng chạy thẳng ra cửa, đuổi hết người đi rồi vào căn phòng sát vách đổi chiếc quần bị kéo rách kia ra, sau đó kéo lại vạt áo mình, nhanh chóng đi ra đến phủ Thừa tướng tìm Vân Tiêu Náo.
Nàng không dám ở lại phủ Thái tử này, nhất là phòng của nàng thêm nữa! Yêu nghiệt Doanh Tần kia quá mê người
Nàng thật sự lo lắng mình không khống chế được, quên mất mình là một cô gái, sau đó làm ra chuyện không bằng cầm thú với trai đẹp, hơn nữa không phải vì tình yêu, mà chỉ vì sắc đẹp…
Mà sau khi nàng ra ngoài, người đàn ông tựa nửa người vào giường, nhìn lướt qua vết máu trên7đất.
Đó là máu mũi Lạc Tử Dạ vừa mới chảy ra, cũng là chứng cứ cho việc y bị hắn hấp dẫn
Con người như yêu tinh này, tỏ ra vô cùng hài lòng với những gì đã thấy, điều đó đã chứng minh, mình muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ đã thành công, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm
Hắn đang suy nghĩ thì Thanh Thành đi vào với vẻ mặt phức tạp, hơn nữa gã đã nghe thấy hết những lời vừa rồi của Lạc Tử Dạ, có lẽ y cũng biết gã ở bên ngoài, nhưng cũng chẳng cố kỵ gi.
Thanh Thành không hề xem nhẹ chuyện Lạc Tử Dạ nói thích gương mặt của công tử nhất, gã nói: “Công tử, hay là chúng ta đừng dùng cách này nữa
Mặc dù đây là ý kiến của thuộc hạ, nhưng mà dùng sắc để dụ người, có thể thành công mê hoặc Thái tử, thuộc hạ vẫn lo lắng Thái từ chỉ là ham muốn sắc đẹp của người…” Qua thời gian dài sẽ sinh ra chán ghét gì đó.
Sau khi Doanh Tần nghe xong, chậm rãi cười một tiếng rồi đứng lên nói: “Đối thủ quá mạnh, cứ chiếm được Tiểu Dạ Nhi đã rồi nói
Cho dù chỉ ham muốn sắc đẹp của ta thì sao? Chẳng lẽ gương mặt này của ta, còn có thể khiến Tiểu Dạ Nhi nhìn đến phát chán sao?” Thanh Thanh nghe xong, lại nhìn sang mặt công tử nhà mình rồi gật đầu: “Nói như vậy cũng không sai!” Dù sao gã đã nhìn gương mặt này của công tử nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thấy chán, có lẽ tên Thái tử háo sắc đó cũng không thể chán được
Cho nên sẽ không có chuyện nhìn lâu rồi đâm ra mất hứng…
Mà con người của Doanh Tần lại thâm sâu thêm mấy phần
Hắn hỏi Tiểu Dạ Nhi có phải thích Phượng Vô Trù không, Tiểu Dạ Nhi còn chưa trả lời.
Lạc Tử Dạ lau máu mũi chạy ra ngoài, đi đến phủ Thừa tướng, trong lòng cảm thấy mình cũng được coi như rất lý trí, trong tình huống vừa rồi còn có thể khống chế được
Nàng thật sự quá lợi hại, trên đời mấy ai có được khả năng kiềm chế này chứ? Nhưng trong đầu nàng bỗng nhiên vang lên câu nói kia của Doanh Tẩn, nhắm đúng vào tim đen.
Nàng.
Thích Phượng Vô Trù sao?