*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2àng nói bằng giọng ngọt ngào: “Tiểu Thổi Thổi, có được không vậy! Ta thích người nhất mà, Tiểu Thối Thối, người giúp ta một lần nha…”
Cái giọng nũng nịu này đến chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Diêm Liệt ở căn phòng phía dưới cũng không chịu được mà xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, đến cả Quả gia đang chôn mặt dưới đất, mông hướng lên trời mà lông chim cũng run run và dụng cả lên…
Tuy biết chủ yếu là giả vờ nhưng khi Phượng Vô Trù thấy đôi mắt long lanh, điệu bộ nũng nịu của nàng cùng với một câu “Ta thích ngươi nhất” thì hắn không thể nào chống đỡ được. Hắn2im lặng một lát rồi trầm giọng trả lời: “Được!”
На?
Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt, nàng hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không. Thế mới nói Phượng Vô Trù chính là người ăn mềm không ăn cứng, nàng càng kiêu ngạo, hắn lại càng không nể mặt nàng. Nàng rắc chút thính, cầu xin một cái là hắn đồng ý luôn?
Nàng đang nghĩ như vậy. Nhưng Diêm Liệt lại nghĩ khác, Vương không ăn cũng là điều chắc chắn, ai dám uy hiếp Vương thì người đó sẽ chết rất thê thảm. Nhưng Vương có ăn mềm không? Cũng không ăn đầu! Trong tình huống bình thường, ngài ấy chẳng có tâm trạng nghe người ta nũng nịu8cầu xin tha thứ mà trực tiếp ra tay luôn. Vì vậy hắn hiểu rất rõ Vương không phải ăn mềm không ăn cứng mà là chỉ nể mặt Thái tử thôi! Nếu không tại sao mỗi lần Quả gia làm nũng, nó còn chưa nói xong đã bị Vương đánh bay? Sau khi hắn đồng ý, Lạc Tử Dạ vui sướng vỗ vỗ vai hắn, vừa cười vừa nói: “Tiểu Thổi Thổi, cảm ơn ngươi nha! Ta về trước đây, moaz moaz!” Nàng nói hết câu liền quay đầu định đi.
Đột nhiên hắn kéo cổ tay nàng lại, hơn nữa sức hắn rất mạnh, kéo một cái nàng đã rơi vào lồng ngực hắn. Mỗi nàng nhanh chóng bị bịt9lại, nàng trợn to mắt, không dám tin mà nhìn hắn, tình hình gì đây? Trong lúc nàng còn đang mơ hồ, mật ngọt trong miệng đã bị hắn cướp lấy từng chút. Trong đôi mắt ma quỷ của hắn như chứa lửa cháy hừng hực, vừa nhìn một cái đã cảm giác toàn thân tê dại, không cưỡng lại được. Sau khi hôn xong, giọng nói lạnh lùng quyến rũ của hắn mang theo nụ cười hiếm thấy vang lên: “Ừ,moaz moaz.” Lạc Tử Dạ: “..” Nàng hiểu rồi, nảy nàng vừa mới nói về trước đây rồi moaz moaz, sau đó hắn liền… Cái tên khốn nạn này.