*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không phải như thế, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Lạc Tử Dạ không làm rõ được lý do, cũng lười suy ngẫm thêm. Nàng giật tay mình ra: “Hai người buông tay ra đi, gia phải trở về thiên lao. Gia không muốn đứng đây nhiều lời với các ngươi, quan binh khắp đường đều đang bắt gia, nói gia vượt ngục bỏ trốn đó!” Nàng vừa nói ra lời này, Diễm Liệt lập tức nói: “Thái tử, ngài không cần phải lo lắng. Vương đã hạ lệnh, trước mắt sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám tiếp tục nhốt ngài đâu! Cho nên thiên lao này, ngài không cần trở lại nữa!”
Hắn vừa nói xong lời này, Lạc Tử Dạ lập tức quay sang nhìn Phượng Vô Trù. Nàng hỏi: “Vậy lúc trước,2người bảo nha dịch trong thiên lao phải lễ độ cung kính với ta.” Nếu như hắn có thể trực tiếp hạ lệnh thả năng ra, vậy thì ngay từ đầu không cần phải vẽ vời thêm chuyện, bảo người của thiên lao tôn trọng nàng, đúng không? Chẳng lẽ là người khác làm?
Diêm Liệt lập tức nói tiếp: “Khi đó Vương đang điều tức, không hề biết tin ngài ngồi tù. Cho nên khi đó, người bảo người của thiên lao tôn trọng ngài một chút là ý của ta!” Diêm Liệt nói xong lời này, quả thật đã tự thấy cảm động vì bản thân mình. Hơn nữa, hắn còn có một cảm nhận sâu sắc rằng, Vương và mình thật sự đều rất quan tâm đến Thái tử! Mà Nhiếp chính vương điện hạ rõ8ràng không có hứng thú tiếp tục bàn tán về những đề tài không quan trọng này ở đây. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, giọng nói lạnh lùng trầm thấp chậm rãi vang lên, mang theo chút ý ra lệnh: “Trở về phủ Nhiếp chính vương với Cô!”
Giọng điệu của hắn hết sức nghiêm nghị, không cho phép có ý kiến nào khác. Mà bên kia, Doanh Tân cũng lập tức kéo tay Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Không được, Tiểu Dạ Nhi phải trở về phủ Thái tử cùng ta!”
Hắn nói xong lời này, Phượng Vô Trù chăm chú nhìn sang hắn, trong đôi đồng tử thần bí nhuộm màu tức giận, nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Trở về phủ Thái tử với ngươi? Doanh Tần, nếu như không phải Lạc6Tử Dạ căn bản không thể tin tưởng ngươi, ngươi cho rằng trong trận giao chiến vừa rồi, Cô sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi sao?”
Cuộc chiến vừa rồi, mặc dù hai người đều dùng không ít công lực, nhưng Phượng Vô Trù đúng là không hề nghiêm túc!
Lời này lập tức khiến cho sắc mặt của Doanh Tần trắng bệch! Chuyện Lạc Tử Dạ không tin hắn, đương nhiên hắn biết. Hắn cũng biết rõ nàng đã nghe thấy cuộc đối thoại ngày hôm đó giữa mình và Thanh Thành, cho nên nàng mới càng không tin hắn. Thậm chí hôm nay hắn tới nhà lao cứu nàng, nàng vẫn giữ lại đường lui khác, nếu như hắn không đến thì nàng sẽ bảo Lộ Nhi đi tìm Hiển Thương Dật Phong!
Điểm này hắn biết rõ,3nhưng khi nghe được lời này từ miệng tình địch thì quả thực là vô cùng chói tai, cũng rất mỉa mai, khiến cho người ta căn bản không có dũng khí để nghe nữa! Vậy ý của Phượng Vô Trù là, vì Tiểu Dạ Nhi căn bản không hề tin mình cho nên hắn không xem mình là đối thủ thật sự, căn bản chẳng muốn nghiêm túc? Như vậy chẳng phải chứng minh rằng, Tiểu Dạ Nhi không hề tin tưởng mình, nhưng nàng lại tin Phượng Vô Trù?
Lúc này Lạc Tử Dạ cũng lúng túng. Vừa rồi trên nóc thiên lao, quả thật mình có hơi tỏ thái độ không tin tưởng Doanh Tần lắm, nhưng khi Phượng Vô Trù nói ra điều này lại khiến nàng cảm thấy không được ổn! Lúc này nàng5cũng thấy hơi phiền, chẳng muốn để ý tới bọn họ.
Nàng dứt khoát liếc nhìn bọn họ: “Buông tay ra hết đi, gia sẽ không đến phủ Nhiếp chính vương đâu!”