*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này thật sự là… Hai người của Đại Lý Tự cảm thấy cạn lời, mà Lạc Tử Dạ cũng chẳng khá hơn bọn họ là bao. Nàng trợn trắng mắt một cái, nghèn nghẹn nói: “Rõ ràng là lần trước hắn cũng bị thương rất nặng đó?” Tuy rằng tại vì nàng can dự vào nên Doanh Tần mới bị thương, nhưng mà tên nhãi này lại bảo Phượng Vô Trù đánh hắn mất nửa cái mạng chỉ vì ghen tỵ với sắc đẹp của hắn… Nói như vậy có phải là hơi lố rồi không? Rõ ràng là hắn đang bôi nhọ Phượng Vô Trù đây mà! Có vẻ như Doanh Tần còn muốn nói gì đó, nhưng Lạc Tử Dạ đã kéo Đại Lý2Tự khanh nhảy lên nóc phòng của Võ Hạng Dương: “Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, làm chuyện chính trước đã!”
Doanh Tần nghe nàng nói vậy thì chậm rãi nở nụ cười, dáng vẻ lả lướt đong đưa. Nụ cười này khiến cho Đại Lý Tự thiếu khanh bên cạnh hắn lập tức mất hồn, si mê ngắm nhìn khuôn mặt ấy, gương mặt y cũng từ từ đỏ lên. Tuy nhiên, trong lúc Đại Lý Tự thiếu khanh đang mất hồn, cặp mắt đào hoa hẹp dài quyến rũ của người kia đột nhiên nhìn y, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, dường như nhìn vào đó có thể nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, sát khí ngập tràn! Cái nhìn này làm cho8tâm tình vừa chớm nở của Đại Lý Tự thiếu khanh lập tức lụi tàn trong nháy mắt. Y không dám nhìn Doanh Tần nữa!
Mãi cho đến nhiều năm sau đó, mỗi khi Đại Lý Tự thiếu khanh nhớ tới nam tử với nụ cười như làm say lòng người trong thiên hạ đó, lại vĩnh viễn không thể quên cả nụ cười với má lúm đồng tiền của người ấy, nụ cười đẹp đến mức khắc sâu vào lòng y, dễ dàng khiến trái tim và hô hấp củay như ngừng lại, khiến y có thể cam nguyện vì người ấy mà xông vào nước sôi lửa bỏng, khuynh đảo quốc gia, khuynh đảo thiên hạ! Chỉ có điều, chỉ khi người ấy nhìn Lạc Tử6Dạ, nụ cười mới trở nên ấm áp… Doanh Tần túm lấy cổ áo sau gáy Đại Lý Tự thiếu khanh, nhanh chóng nhảy lên nóc phòng của Võ Hạng Dương, cũng không quan tâm y đang nghĩ gì. Mà lúc này, Võ Hạng Dương đang cực kỳ sốt ruột, không thể giữ bình tĩnh như Minh Dận Thanh. Hắn sai bảo thuộc hạ: “Lập tức kiểm tra toàn bộ căn phòng này một lượt, không được để lại bất kỳ một manh mối nào! Nếu như đám người ngu xuẩn kia lục soát ra bất kỳ chứng cứ gì, sợ rằng chúng ta không sống được mà rời khỏi Thiên Diệu đâu!”
“Thế nhưng Đại hoàng tử, tuy là chúng ta vu oan giá họa cho Thái3tử Thiên Diệu, nhưng hung thủ thực sự ra tay giết chết Lạc Tử Dục lại không phải chúng ta mà! Chúng ta đâu cần..” Tên thuộc hạ cau mày lên tiếng. Lời này vừa thốt ra liền khiến cho Lạc Tử Dạ trên nóc phòng phải nhíu chặt hai đầu lông mày lại.
Nàng chỉ nhắm vào hai người Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh. Nàng nghi ngờ Minh Dận Thanh bởi vì chiêu thức võ công, còn về Võ Hạng Dương, nàng nghi ngờ hắn là vì Minh Dận Thanh chỉ có một mình, không thể làm được chuyện này, mà hắn là kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu nên tất nhiên sẽ không đồng ý hợp tác với người khác. Nhưng Long Chiếu5là một quốc gia hùng mạnh, hợp tác với Long Chiều sẽ không làm xấu mặt hắn. Vì thế, nàng lập tức nghi ngờ cả Võ Hạng Dương. Ấy vậy mà chuyện này lại không phải do Võ Hạng Dương gây ra ư?