*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Hữu dũng vô mưu: Làm việc gì cũng chỉ cậy vào sức mạnh mà không có mưu trí. Hắn vừa dứt lời, mặt của gã tướng quân nọ liền tái mét, không nói được câu nào.
***
Lạc Tử Dạ chèn ép Long Ngạo Địch xong liền đi thẳng vào trong hoàng cung, tâm trạng khá tốt.
Chỉ sử dụng vài câu nói thôi mà đã chỉnh được cả hai người là Long Ngạo Địch và Hiên Thương Dật Phong, nên đương nhiên tâm trạng của nàng cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, khi nàng vừa phe phẩy quạt vừa đi còn chưa được mấy bước, ở một góc ngoặt đằng sau ngọn núi giả bỗng xuất hiện một tên thái giám. Gã bước rất vội, khi trông thấy Lạc Tử2Dạ thì hai mắt lập tức sáng ngời, chạy thẳng đến chỗ nàng!
Đáp Đáp lập tức bước lên trước ngăn lại, sợ đối phương là thích khách. Còn tên thái giám khi đã chạy gần đến chỗ họ, thấy Đáp Đáp tiến lên, gã cũng biết người nọ đang đề phòng mình. Xét theo quy tắc, gã quả thật không thể tùy tiện đến gần Lạc Tử Dạ, nên bèn dừng lại khi còn cách nàng khoảng hai mét!
Gã giương mắt lên nhìn Lạc Tử Da một chút, có vẻ như khá sợ sệt. Sau đó, gã mới quỳ bộp xuống đất, mở miệng nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, đêm qua Thất hoàng tử điện hạ không cẩn thận té ngã, bị thương rất nghiêm trọng, hình như8xương đùi đã bị gãy. Vì không có ý chỉ của Hoàng thượng, cho nên không một Ngày nào dám đến khám cả. Nô tài đến đây là xin cả gan khẩn cầu Thái tử điện hạ có thể ghé qua xem một chút!”
Lạc Tử Dạ nghe thể, liếc mắt nhìn gã một cái rồi chau mày, hỏi: “Tiểu Thất bảo người đến tìm ta?” Lần trước nàng đã nói với tên nhóc kia rồi, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm nàng. Không biết tình huống hiện tại có phải là do hắn đã | thông minh hơn rồi hay không!
Thế nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
Tiểu thái giám kia nghe nàng hỏi vậy, lập tức lắc đầu trả lời: “Không phải ạ! Vì lần trước6ngài tự mình mang thuốc đến cho Thất hoàng tử, khi ấy quan hệ giữa các ngài cũng không tệ lắm. Nô tài cảm thấy nếu mình đến cầu xin ngài thì chắc là sẽ có chút hy vọng, cho nên mới cả gan tìm đến ngài!”
Nghe gã đáp lại như thế, Lạc Tử Dạ mới cẩn thận quan sát gã ta kỹ hơn. Lúc này nàng mới nhớ ra người này chính là tiểu thái giám lần trước đi đưa thuốc cho Tiểu Thất, cuối cùng bị mình cướp việc! Nếu đúng là tiểu thái giám đó, vậy thì vấn đề này cũng dễ hiểu.
Nàng gật đầu một cái thật nhẹ, nói: “Biết rồi! Gia đi ngay đấy!” Vừa dứt lời, nàng liền chuyển hướng định đi đến lãnh3cung.
Đáp Đáp thấy vậy, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Thái tử! Ngài vẫn nên vào triều trước đã! Nếu Hoàng thượng biết ngài không vào triều mà đến thăm Thất hoàng tử thì sẽ nổi giận đấy! Làm như vậy không những gây bất lợi cho ngài, mà đổi với Thất hoàng tử cũng không phải là chuyện tốt lành gì! Hơn nữa, bây giờ ngài có đi đến đó cũng không làm gì được, ngài đâu phải là đại phu!” Nàng ta vừa nói xong, Lạc Tử Dạ cũng giật mình, nhận ra cái thiệt và cái lợi trong chuyện này! Nàng không sợ Hoàng đế nổi giận trừng phạt mình, mà chỉ sợ nếu mình không thèm lên triều, cứ thể bỏ đi, phụ hoàng biết được5lại khép tội lên đầu Tiểu Thất thì hỏng! Vả lại…
Nàng vừa suy xét tình hình vừa nhìn tiểu thái giám kia, cuối cùng giật miếng ngọc bội bên hông mình xuống, nói: “Ngươi cầm lấy thứ này, đi đến Thái y viện tìm ngày trị liệu! Hãy nói với họ đó là ý của bản Thái tử!”
Tiểu thái giám nhận lấy khối ngọc bội, cau mày nói: “Nhưng mà khởi bẩm Thái tử, không có ý chỉ của Hoàng thượng, nô tài sợ các ngụy sẽ không chịu đến…”