Đôi khi, không cẩn thận biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những điều bản thân để tâm lại nực cười đến thế.

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi chương 84

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi chương 84 là một trong những tập truyện ngôn tình Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi chương 84 ngay.

  • Tác giả: Chá Mễ Thố
  • Tên truyện: Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
  • Số chương: 105
  • Số lượt xem: 202
Hãy cảm ơn những lúc bạn gặp khó khăn, bởi nếu không có khó khăn, bạn sẽ không có cơ hội để hiểu mình và trải nghiệm cuộc sống.

Nội dung truyện Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi chương 84

Chương 91: Dự tiệc

“Công chúa, đây là việc nô tài phải làm!”

Mọi hành động của Phượng Tề đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, hiện giờ biết rõ Mộ Dung Thất Thất chính là nữ nhi của đại tướng quân cùng công chúa, trong số mọi người thì Phượng tề là người kích động nhất.

Không nhiều người trong phủ biết rõ thân phận Phượng Thương, huyết mạch duy nhất của Phượng thị gia tộc là Mộ Dung Thất Thất đã mất mà được lại, cho nên đối với người của Phượng thị như lão đương nhiên là vui vẻ, kích động nhất.

Mộ Dung Thất Thất xuất hiện, làm cho huyết mạch Phượng thị vốn đã chặn đứng giờ lại một lần nữa kéo dài, Phượng gia, có hậu rồi! Điều này làm cho một người làm ở Phượng gia, sinh trưởng ở Phượng gia, đời đời đều thuần phục người Phượng gia như lão làm sao lại mất hứng đây!

“Phượng bá ——” Mộ Dung Thất Thất tinh tường cảm nhận được sự cung kính của lão đối mình, cũng không cự tuyệt, dưới sự dẫn dắt của Phượng Tề đi đến phòng khách.

Kính Đức công công bên người Hoàn Nhan Liệt đang ngồi ở đó, thấy Mộ Dung Thất Thất đi ra vừa kinh diễm vừa kinh ngạc, thất thần một lúc, sau đó, Kính Đức mới phát hiện mình vô lễ, liền vội cúi đầu, đem thánh chỉ giơ cao lên.

“Hoàng thượng có chỉ, công chúa không cần quỳ lạy, nô tài cũng không cần tuyên đọc, công chúa có thể trực tiếp mở ra xem.”

Mộ Dung Thất Thất mở thánh chỉ ra, ở trong đơn giản chỉ là ban cho một ít phần thưởng, sau đó khôi phục họ cho nàng. Hoàn Nhan Liệt tựa hồ rất tôn trọng suy nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, trong thánh chỉ tự mình trưng cầu ý kiến của nàng, hỏi Mộ Dung Thất Thất muốn gọi tên là gì.

“Mẫu thân là vào ngày mùng bảy tháng bảy, lao lực thiên tân vạn khổ sinh ra ta, ta vẫn gọi là Thất Thất a!” Phượng Thất Thất, tên này tựa hồ không tệ! Mộ Dung Thất Thất trong lòng nghĩ vậy.

“Dạ ——” Kính Đức bận rộn dùng bút ghi xuống.

Lại thấy Hoàn Nhan Liệt đem Trường Thu cung ban thưởng cho mình, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng nói, “Trường Thu cung? Cung này không phải của Nguyệt Quý phi sao? Ta không ở chỗ này!”

Hoàn Nhan Khang đứng bên cạnh Mộ Dung Thất Thất vừa nghe nói phụ hoàng muốn đem Trường Thu cung ban cho Mộ Dung Thất Thất, trong nội tâm lộp bộp rơi xuống. Trường Thu cung, trong lịch sử là chỗ ở của hoàng hậu, là nơi vinh sủng của cả hậu cung, phụ hoàng làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, phụ hoàng nghĩ muốn nâng Mộ Dung Thất Thất lên ——

“Công chúa, Nguyệt Quý Phi đã mất, Hoàng thượng cho người đem Trường Thu cung sắp xếp lại, sau này là nơi công chúa ở…”

“Không cần phải làm như vậy!” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, “Ta muốn ở Nam Lân Vương phủ! Ta không đi chỗ khác!”

Quả nhiên, giống với suy đoán của Hoàng thượng, Mộ Dung Thất Thất không muốn ở trong cung, muốn ở Nam Lân Vương phủ. Nhưng mà ý tứ của hoàng thượng….., Kính Đức nuốt nuốt nước miếng nói, “Công chúa, ý của hoàng thượng là, ngài nếu thỉnh thoảng vào cung ở một thời gian, có thể nghỉ tại Trường Thu cung. Trường Thu cung này là nơi tôn quý, kiểu dáng cung điện cũng như cảnh sắc đều đẹp nhất hoàng cung, rất thích hợp với công chúa!”

“Tiến cung, ta có thể tới chỗ ngoại tổ mẫu ở. Ngươi trở về nói cho Hoàng đế cữu cữu biết, Trường Thu cung ta không cần! Ở nơi có người chết, rất xui!”

Mộ Dung Thất Thất nói, khiến cho Kính Đức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Tất cả nữ nhân ai mà không muốn tới ở Trường Thu cung, ai không hy vọng có thể trụ vững ở Trường Thu cung, trở thành chủ nhân của Trường Thu cung? Vậy mà vị Trấn Quốc công chúa này trực tiếp nói một câu “Xui”, liền ném đi.

Khi Kính Đức hồi cung, ở trong ngự thư phòng đem lời nói của Mộ Dung Thất Thất lúc ở Nam Lân Vương phủ nói cho Hoàn Nhan Liệt biết, trong lòng không yên, lo lắng Hoàn Nhan Liệt sẽ nổi bão, không nghĩ tới đợi mãi, cũng không thấy gì lại nghe thấy Hoàn Nhan Liệt cười lớn nói, “Ha ha ha ha! Không hổ là nữ nhi của Minh Nguyệt! Không hổ là cháu ngoại của trẫm! Tốt! Tốt!”

Đi theo Hoàn Nhan Liệt lâu như vậy, chủ tử lúc nào cao hứng, lúc nào thì phẫn nộ, Kính Đức vẫn có thể nhận biết được. Nghe được tiếng cười này, xem ra Hoàn Nhan Liệt thật sự yêu mến vị Trấn Quốc Công chúa kia, xem ra, ngày vinh hoa phú quý của Mộ Dung Thất Thất tới rồi!

“Hoàng thượng, vậy Trường Thu cung này —— “

“Giữ lại! Cho người quét sạch sẽ, phân một đám người mới qua trông nom, phải nhu thuận nghe lời! Trẫm là Thiên Tử, lời vàng ý ngọc, Trường Thu cung chính là nhà mẹ đẻ của Thất Thất, nàng tùy thời đều có thể đến!”

“Dạ…” Chẳng biết tại sao, Kính Đức nghe giọng của Hoàn Nhan Liệt, lại thấy được sự sủng nịnh chưa từng có. Chỉ là thánh thượng nghĩ gì, hắn không dám đoán, hắn chỉ cần làm thật tốt bổn phận của mình là được rồi.

Hoàn Nhan Liệt đem Trường Thu cung ban cho Mộ Dung Thất Thất, tin này truyền ra, làm cho cả hậu cung gà chó không yên.

“Cái gì! Bệ hạ đem Trường Thu cung cho Mộ Dung Thất Thất?” Lâm Khả Tâm nghe tin tức như thế, sững sờ tại chỗ.Vốn nàng còn tưởng rằng Nguyệt Lan Chi chết, Trường Thu cung này liền rơi xuống tay mình, không nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt lại ban cho Mộ Dung Thất Thất.

“Nương nương, Trấn Quốc công chúa đã lấy lại họ, bây giờ là Phượng Thất Thất!” Dư mama ở bên cạnh Lâm Khả Tâm nói, tranh thủ thời gian giúp nàng vỗ lưng, khiến cho tâm tình của nàng dịu xuống.

“Loảng xoảng——” Chung trà của Lâm Khả Lâm đổ lên trên mặt đất, “Bản cung mặc kệ nàng là cái gì, mama, Trường Thu cung là chỗ nào, đó là nơi hoàng hậu ở a! Ngươi nói, Hoàng thượng đây là có ý gì?”

Sự nổi giận của Lâm Khả Tâm sớm đã nằm trong dự liệu của Dư mama, nàng vội vàng nói “Nô tỳ không dám đoán thánh ý”, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngươi đã biết đó là nơi để hoàng hậu ở, cái này còn phải hỏi sao!

“Hừ!” Lâm Khả Tâm cắn răng, khăn tay trong tay đã bị xoắn thành dây thừng. “Mama, ngươi nói ý của hoàng thượng, có phải là nói cho mọi người biết, hoàng hậu của quân vương tiếp theo chính là Phượng Thất Thất, đây là chuyện không thể nghi ngờ? Nói cách khác, ai chiếm được Phượng Thất Thất, chính là Hoàng đế kế nhiệm?”

Thấy Lâm Khả Tâm nói như vậy, Dư mama tự hỏi chốc lát, nhẹ gật đầu, “Nương nương, ngài nói có lý! Nói không chừng Hoàng thượng chính là có ý tứ này! Vẫn là nương nương tri kỷ, có thể hiểu được ý nghĩ của hoàng thượng!”

Dư mama nịnh hót, khiến cho tâm tình của Lâm Khả Tâm khá hơn một chút, “Phái người đến hỏi Ngũ hoàng tử, công chúa có đáp ứng dự tiệc hay không, sau đó lại cho người đi mời Nhị hoàng tử tiến cung!”

Trong Tĩnh Tâm điện, Lâm Khả Tâm tính toán làm sao để Hoàn Nhan Nghị chiếm được tâm của Mộ Dung Thất Thất, còn trong Cảnh Đức cung Lí Băng cũng giận tới mức lật bàn.

“Trường Thu cung? Đó là nơi một tiểu nha đầu có thể ở sao! Nàng ta cũng không nghĩ kĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng!”

“Nương nương, nghe nói Trấn Quốc công chúa cự tuyệt, công chúa nói, chỗ kia có người chết, rất xui, nàng mới không ở!” Xuân Đào bên người Lí Băng đem những tin tức tìm hiểu được tới báo cáo cho Lí Băng biết.

“Hoàng thượng không tức giận?” Lí Băng vừa nghe thấy thế, vội vàng truy vấn chuyện sau đó.

“Không có!” Xuân Đào lắc đầu, “Hoàng thượng nghe xong rất cao hứng, còn nói công chúa cực kỳ giống Minh Nguyệt công chúa, sau đó vẫn muốn đem Trường Thu cung lưu lại cho nàng, nói Trường Thu cung này từ nay về sau sẽ là nhà mẹ đẻ của Trấn Quốc Công chúa!”

“Nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ…” Lí Băng trong miệng một mực nhớ kỹ từ này, đột nhiên, nhãn thần của nàng sáng lên, “Bản cung đã hiểu!”

Nhìn đến chủ tử nhà mình trên mặt hưng phấn, Xuân Đào có chút buồn bực, “Nương nương, ngài hiểu cái gì?” “Hoàng thượng, muốn thân càng thêm thân, muốn cho Trấn Quốc Công chúa biến thành con dâu của hắn —— “

Lí Băng càng nghĩ, càng cảm thấy cái này khả năng rất lớn. Mộ Dung Thất Thất đã đến đến tuổi lập gia đình, tự nhiên sẽ phải kết hôn. Hoàn Nhan Liệt sủng ái Mộ Dung Thất Thất như vậy, nhất định hi vọng con của mình có thể lấy nàng. Như vậy, rốt cuộc ai mới là người chọn lựa thích hợp nhất?

“Trường Thu cung, Trường Thu cung —— “

Lí Băng nhắc đi nhắc lại hai từ này, bừng tỉnh đại ngộ, “Trường Thu cung là biểu tượng cho hoàng hậu, Phượng Thất Thất làm chủ, nói cách khác, phu quân của nàng, mới là tân hoàng đế! Đúng! Nhất định là như vậy! Lúc trước Hoàng thượng yêu thương Minh Nguyệt công chúa như vậy, hiện tại yêu ai yêu cả đường đi lối về, dĩ nhiên sẽ càng sủng ái Phượng Thất Thất.”

“Hắn trước kia không chỉ nói qua một lần, hi vọng có được một nữ nhi của Minh Nguyệt công chúa, nhất định sẽ cho nàng tất cả những thứ tốt nhất trên đời. Hiện tại Trấn Quốc công chúa được nhận lại, Hoàng thượng nhất định đối với nàng sủng đến cực hạn. Đối với nữ nhân mà nói, trên thế giới này vị trí tôn quý nhất chính là hoàng hậu. Đúng! Đúng!”

Xuân Đào nhìn trên mặt hoàng hậu nương nương thần thái sáng lạng, đại khái cũng đoán được ý tứ.”Nương nương, Tĩnh Tâm điện bên kia, đã cho Ngũ hoàng tử đi mời Trấn Quốc Công chúa tới thưởng trà!”

“Thưởng trà?” Nghe Lâm Khả Tâm đã hành động, Lí Băng cười lạnh một tiếng, “Phượng Thất Thất được sủng ái, lấy được vinh hoa tôn quý vô cùng, như thế nào lại quan tâm tới một ly trà!”

Lí Băng gọi Xuân Đào tới, ở bên tai nàng nhẹ nói mấy câu, Xuân Đào gật gật đầu, lập tức ra khỏi Cảnh Đức cung.

Cẩm Huyền cung, Đông Phương Lam nghe Hoàn Nhan Liệt quyết định như vậy, nói liên tục hai tiếng “Hồ đồ” . Hoàn Nhan Liệt đối với Mộ Dung Thất Thất yêu thương, bà có thể hiểu được, nhưng nếu như vậy, không phải là biến Mộ Dung Thất Thất thành cái bánh thơm ngon cho mọi người thèm nhỏ dãi sao?

“Hoàng thượng chẳng lẽ không biết, hắn làm như vậy sẽ dẫn tới mâu thuẫn càng sâu hơn giữa các hoàng tử sao! Hơn nữa ai gia không muốn Thất Thất gả vào hoàng gia, ai gia chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi…”

Nghe Đông Phương Lam nói như vậy, Thanh cô đem những cung nữ hầu hạ trong cung đuổi đi, đi tới bên người Đông Phương Lam, “Tiểu thư, có việc này, nô tỳ không biết có nên nói hay không.”

Thanh cô như vậy, Đông Phương Lam đoán nàng đích thị là có chuyện gấp, lập tức gật đầu, “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thanh cô ngoắc tay, dẫn theo một tiểu cung nữ tới diện kiến Đông Phương Lam, tiểu cung nữ nhìn thấy Đông Phương Lam, lập tức quỳ xuống dập đầu, “Thái hậu nương nương, nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ không có ám sát Hoàng thượng!”

“Nàng là ——” nhìn cung nữ lạ mặt trước mắt, Đông Phương Lam có chút buồn bực, cung nữ này là ai? Vì sao vừa đến đã kêu oan?

“Tiểu thư, nàng là người của Trường Thu cung, là cung nữ lúc trước hầu hạ Nguyệt Quý Phi—— Xuân Hạnh.”

Thực ra là, ngày hôm qua, lúc Thanh cô đi Trường Thu cung thăm Hoàn Nhan Liệt đang bị thương, thấy được nữ tử có dung mạo tương tự Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tuy rằng cô gái kia cuối cùng bị Kính Đức giết chết, nhưng lại khiến trong lòng Thanh cô nổi lên nghi ngờ.

Quả nhiên, buổi sáng hôm sau khi Hoàn Nhan Liệt tỉnh lại, liền hạ lệnh xử tử tất cả mọi người trong Trường Thu cung. Thanh cô thấy tình huống không ổn, cuối cùng sử dụng mưu kế nhỏ, cứu Xuân Hạnh, hiện tại dẫn nàng tới chỗ Đông Phương Lam.

Con mắt Xuân Hạnh sưng đỏ như quả hạnh đào, thanh âm nghẹn ngào, trong mắt đều là sợ hãi. Nhìn tiểu cung nữ này có bộ dáng đáng thương như vậy, Đông Phương Lam cho nàng đứng dậy đáp lời, nhưng Xuân Hạnh nhất định không chịu, chỉ luôn mồm kêu oan dùm cho Nguyệt Lan Chi.

“Tính tình nương nương rất tốt, bình thường chưa bao giờ trách phạt hạ nhân, cho dù nô tỳ có làm sai chuyện gì, nương nương cũng là vẻ mặt ôn hoà, một câu nói nặng cũng không có.”

“Nhưng bây giờ nương nương đột nhiên biến mất không bóng dáng, khắp nơi bên ngoài nói về nương nương, nói rằng nàng ám sát Hoàng thượng, nô tỳ thế nào cũng không khể tin! Thái hậu nương nương, nô tỳ nguyện ý dùng tánh mạng của mình đến đảm bảo, hoàng Quý Phi nương nương tuyệt đối không phải là người như vậy! Nàng mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng thì giống như chuột thấy mèo, nào có lá gan hành thích Hoàng thượng!”

Chuyện Nguyệt Lan Chi chết là chuyện không thể nào ngờ tới, những tiểu cung nữ đi theo nàng cũng không có nhiều lắm, cho nên sẽ không ở trước mặt Đông Phương Lam vì nàng mà giải oan.

Nghe xong lời nói của Xuân Hạnh, Đông Phương Lam nhíu mày. Nàng chưa từng gặp qua Nguyệt Lan Chi, chỉ biết là tần phi được sủng ái nhất trong hậu cung.

Từ khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà chết, Đông Phương Lam một lòng tu phật, không hề hỏi đến chuyện của hậu cung.

Về chuyện hậu cung, Đông Phương Lam cũng đã nghe nói. Đơn giản là Hoàn Nhan Liệt cách một khoảng thời gian sẽ chuyên sủng một nữ tử, làm cho hậu cung ghen tuông huyên náo một phen. Chỉ là những chuyện này nàng cũng không xen vào, nên trong lòng cũng không có nhớ người nào.

Trong hậu cung, đó là chuyện của các nữ nhân, không liên quan đến một cụ bà như nàng. Cho nên, vô luận Hoàn Nhan Liệt sủng ai, thương ai, yêu ai, Đông Phương Lam đều không quan tâm, cho dù những phi tử kia ở trước mặt nàng nịnh nọt, nàng cũng sẽ không nhúng tay vào. Dần đà, những phi tần kia cũng sẽ không đến tìm nàng làm chủ, bên tai cũng thanh tịnh đi rất nhiều.

Đừng nói Nguyệt Lan Chi, cho dù những nữ nhân trước mà Hoàn Nhan liệt sủng ái tại Trường Thu cung, Đông Phương Lam đều chưa thấy qua.

Nàng nhiều năm ở trong chùa, cho nên lúc trở về cũng thích thanh tĩnh. Hơn nữa, Hoàn Nhan Liệt tựa hồ quá thiên vị những nữ nhân ốm yếu, những nữ nhân trong Trường Thu cung đều yếu đuối, trời nóng như vậy mà ra ngoài cũng mang theo mạng sa. Chiều chuộng như thế, khiến Đông Phương Lam càng chướng mắt, cũng lười đi triệu kiến những phi tần kia. Miễn cho mỹ nhân quý giá kia thân thể yếu, nhiễm bệnh, lại làm rạn nứt tình cảm mẫu tử bọn họ.

Hôm nay, nghe Xuân Hạnh vì Nguyệt Lan Chi kêu oan, hơn nữa thần thái kia không giống giả vờ, khiến Đông Phương Lam gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp nữa.

Xuân Hạnh nghẹn ngào, đem chuyện bình thường Nguyệt Lan Chi sợ hãi Hoàn Nhan Liệt như thế nào, bị hắn ức hiếp nhục nhã thế nào, lại làm sao mà đẻ non, rồi mỗi lần Hoàn Nhan Liệt tra tấn thế nào, tất cả đều nói hết cho Đông Phương Lam.

Nghe Xuân Hạnh nói, Nguyệt Lan Chi đẻ non, là do Hoàn Nhan Liệt trong lúc nàng mang thai cưỡng chế sinh hoạt vợ chồng, hơn nữa sau khi đẻ non Hoàn Nhan Liệt còn không thèm để ý tới thân thể Nguyệt Lan Chi không khỏe, vẫn muốn hợp hoan, Đông Phương Lam chấn động, giống như căn bản không biết Hoàn Nhan Liệt thế này “Hoàng thượng sao có thể làm ra chuyện như vậy? Điều này sao có thể?”

“Hồi thái hậu nương nương , nô tỳ nói những câu này đều là thật! lão thái y vẫn giúp nương nương khám chữa bệnh có thể làm chứng!” thấy Đông Phương Lam hoài nghi lời nói của mình, Xuân Hạnh nóng nảy, lập tức dùng sức dập đầu xuống mặt đất.

“Thái hậu nương nương, Hoàng Quý Phi nương nương thật sự là oan uổng! Ngày đó sau khi Hoàng thượng vào Trường Thu cung, nương nương kêu nô tỳ chờ ở ngoài điện. Chính là, Hoàng Quý Phi nương nương sau khi đi vào cũng không có đi ra. Nương nương là người nhu nhược như vậy, lại bởi vì đẻ non nên thân thể bị thương, nàng làm sao có thể một mình rời Trường Thu cung! Càng không có khả năng ám sát Hoàng thượng, thỉnh thái hậu nương nương minh giám!”

Xuân Hạnh một lòng vì chủ tử mình giải oan, đầu nặng nề mà đập trên sàn nhà, sàn nhà rung động, không đầy một lát cái trán liền sưng đỏ, trầy da, máu tươi theo mũi của Xuân Hạnh mà rơi xuống, từng giọt rơi trên mặt đất.

“Thanh cô!” Đông Phương Lam gọi Thanh cô, Thanh cô vội vàng giữ chặt Xuân Hạnh, muốn đỡ nàng, không nghĩ tới Xuân Hạnh còn quật cường nói.”Thái hậu nương nương không đáp ứng yêu cầu của Xuân Hạnh, Xuân Hạnh sẽ không đứng dậy!”

“Làm càn!” Đông Phương Lam đập một chưởng trên bàn, “Ngươi hiện tại là uy hiếp ai gia sao? Ai gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp! Người tới, đem cái tiểu cung nữ không hiểu chuyện này ra ngoài, loạn côn đánh chết!”

“Thái hậu nương nương, hoàng Quý Phi thật là oan uổng a! Xin thái hậu nương nương minh xét! Thái hậu nương nương, ngài như thế nào không suy nghĩ, vì cái gì trong mười năm, Trường Thu cung thay đổi những chín vị Quý Phi, những nữ nhân lúc trước rốt cuộc là đi đâu? Thái hậu nương nương, mạng người quan trọng a!”

Xuân Hạnh cầu khẩn, cũng không có được thương cảm của Đông Phương Lam. Thanh cô mặc dù có tâm giúp Xuân Hạnh, nhưng thái hậu ra lệnh, Thanh cô chỉ có thể cho người đem Xuân Hạnh dẫn đi. Chẳng bao lâu, đã có người tới nói Xuân Hạnh đã bị đánh chết.

“Chôn cất đi!” Đông Phương Lam xoay phật châu trong tay, cúi đầu, chờ một lúc lâu, thật lâu sau Thanh cô tiến đến, hướng Đông Phương Lam gật đầu, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

“Đứa bé kia có khỏe hay không? Có giấu đi được không?”

“Chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi. Thái hậu làm sao biết được trong Cẩm Huyền cung của chúng ta có người của hoàng thượng?”

“Ha hả, phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần (khắp nơi dưới trời đâu cũng là đất nhà vua, suốt mặt đất, ai cũng là tôi tớ nhà vua). Thiên hạ này đều là của hoàng thượng, huống chi là trong cung!” phật châu trong tay Đông Phương Lam xoay chuyển, “Thanh cô, ngươi tự mình chiếu cố Xuân Hạnh, đừng để cho người khác phát hiện ra nàng. Qua chuyện này, ai gia muốn đích thân hỏi nàng về chuyện Trường Thu cung!” Trong ngự thư phòng, Kính Đức ở bên tai Hoàn Nhan Liệt nói mấy câu, Hoàn Nhan Liệt bỏ tấu chương đang phê trong tay ra nói “A? Thái hậu tự mình đem Xuân Hạnh dùng trượng đánh chết? Không có nhìn lầm? Xác định nàng đã chết sao?”

“Hồi hoàng thượng, đã chết rồi.”

“Vậy là tốt rồi! Ha ha, không nghĩ tới nha đầu kia lại có gan lớn như vậy, đi bẩm báo với hoàng thái hậu…”

“Hoàng thượng, thái hậu nương nương tuy không phải mẹ đẻ của ngài, nhưng đối với ngài cũng không tệ! Hơn nữa chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong hậu cung.” Kính Đức thốt ra lời này, khiến Hoàn Nhan Liệt nở nụ cười, “Đúng vậy, mẫu hậu xác thực không tồi.”

Chuyện Xuân Hạnh, Hoàn Nhan Liệt nói một câu, mọi người đều tự hiểu, không ai nhớ rõ trong Trường Thu cung đã từng có một cung nữ như vậy, không ai biết có một cung nữ bị thái hậu đánh chết, cũng không có bất kì câu nghị luận nào…

Thân phận của Mộ Dung Thất Thất được công bố ra ngoài, không có bất kỳ lời đồn đại lung tung nào, cũng không có bất kỳ tin tức nào đối với nàng bất lợi, dư luận lại càng nhằm nhiều vào Lý Thu Thủy. Trong lúc nhất thời, trận chiến mười lăm năm trước ở Nhạn Đãng Sơn, một lần nữa bị lật trở lại, càng nhiều người bắt đầu thăm dò nguyên nhân thất bại của Phượng Tà ở Nhạn Đãng Sơn. Đương nhiên, cái này hết thảy đều do có người đứng sau khởi xướng —— Phượng Thương.

Thính Tùng lâu, Mộ Dung Thất Thất lười biếng tựa vào trong ngực Phượng Thương, tìm cái tư thế thoải mái nằm, lười biếng như con mèo nhỏ.

Sau khoảng thời gian thống khổ lần trước, hiện tại biết rõ thân phận của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có loại cảm giác như đang trong mây mù gặp được ánh sáng, tâm tình thoáng cái rộng mở, cộng thêm việc buôn bán ở sòng cá cược lãi đầy vàng bạc, khiến cho tâm tình của nàng đương nhiên rất tốt, trong miệng hát ra một điệu hát dân gian.

So với Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương lại đang lo lắng một việc, chính là mục đích Hoàn Nhan Liệt đem Trường Thu cung ban cho Mộ Dung Thất Thất. Đặc biệt là lúc trên đại điện, ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên cùng Hoàn Nhan Hồng nhìn Mộ Dung Thất Thất, quả là có tham muốn chiếm lấy, khiến cho tâm tình của hắn rất khó chịu. Thực hận không thể móc mắt của hai người này xuống!

“Vương Gia, làm sao vậy?” thấy Phượng Thương nửa ngày không lên tiếng, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, bàn tay nhéo nhéo cái cằm của Phượng Thương hỏi, “Chàng đang suy nghĩ gì a?”

“Khanh Khanh ——” Phượng Thương nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, đặt ở bên môi, khẽ cắn ngón tay của nàng, “Ta đang lo lắng…”

“Lo lắng?” Vừa nghe Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lập tức nghiêm túc, ngồi dậy nhìn Phượng Thương, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất khẩn trương, khiến cho tâm tình Phượng Thương khá lên nhiều, tay đem lọn tóc trên trán Mộ Dung Thất Thất vén lên, ngón tay phủ lên vuốt ve nốt ruồi chu sa đỏ thẫm trên trán nàng nói. “Khanh khanh, nàng đẹp như vậy, ta lo lắng sẽ có càng ngày càng nhiều người, muốn cướp đoạt nàng với ta—— “

Phượng Thương ăn dấm chua, khiến cho Mộ Dung Thất Thất “Xì” cười một tiếng, nàng còn tưởng cái gì, thì ra là cái này.”Vương Gia, trong lòng của ta chỉ có chàng, không có những người đó!”

Nói đến đây, Mộ Dung Thất Thất rời ngực Phượng Thương, giẫm lên mặt đất, tiện tay cầm lấy một cái trống nhỏ, bàn tay nhỏ bé vỗ nhè nhẹ đánh lên mặt trống, mũi chân chỉa xuống đất, đi theo nhịp trống nhẹ nhàng nhảy múa, khởi động bờ vai cùng vòng eo của mình, ngón tay ngoắc ngoắc hướng phía Phượng Thương.

“Trong lòng của ta chỉ có chàng không có bọn họ, chàng phải tin tưởng tình ý của ta không phải là giả, đôi mắt của ta vì chàng mà nhìn, lông mi của ta vì chàng mà mở, cho tới bây giờ đều không phải là vì bọn họ. Trong lòng của ta chỉ có chàng không có bọn họ, chàng phải tin tưởng tình ý của ta không phải là giả. Chỉ có chàng mới là mộng tưởng của ta, chỉ có chàng mới khiến ta lo lắng, trong lòng của ta không có bọn họ.”

“Từ ngày đó chàng cất bước về nhà, đêm hôm đó, thỉnh thoảng ta đem chính mình mà hận mắng, chỉ trách lúc đó ta không giữ chàng lại, đem tâm giao cho chàng, cho chàng hiểu rõ, trong lòng của ta không có hắn.”

Không giống với một ít ca khúc trước kia của Mộ Dung Thất Thất, bài hát này tiết tấu cảm giác đặc biệt mạnh mẽ, mà nàng theo tiết tấu, đập nhịp, vặn vòng eo, lúc nào cũng vứt cho Phượng Thương một cái mị nhãn, khiến cho tim của Phượng Thương cũng “thình thịch” nhảy lợi hại.

Nữ tử nhiệt tình này, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng, trong ánh mắt khôi phục tự tin thường ngày, còn hàm chứa yêu thương. Từ trong miệng nàng hát thủ khúc này, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống, Phượng Thương chưa từng nghe qua giai điệu kỳ quái như vậy, rồi lại lanh lảnh đọc thuộc lòng.

Cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất xoay người, nhảy đến trong ngực Phượng Thương, nghiêm túc nhìn vào mắt của hắn, “Chỉ có chàng mới là mộng tưởng của ta, chỉ có chàng mới khiến ta lo lắng, trong lòng của ta không có bọn họ.”

Mộ Dung Thất Thất dùng phương thức thổ lộ này, có mới lạ, hơn nữa ca từ kia liên tục nói lên tâm tình, đem nội tâm của nàng thể hiện ra như vậy, khiến cho chút ít lo lắng vừa rồi của Phượng Thương đều quét sạch. Cái tiểu nữ nhân này a, thật là làm cho người ta không thể không yêu! Yêu, hơn nữa không có cách nào có thể tự kềm chế!

“Trong lòng của ta cũng chỉ có nàng, Khanh Khanh!”

Mặc kệ Long Trạch Cảnh Thiên, mặc kệ Hoàn Nhan Hồng, chỉ cần người trong lòng Mộ Dung Thất Thất là hắn, chỉ cần Mộ Dung Thất Thất kiên trì, hắn vì sao phải lo lắng đến những thứ kia! Nữ nhân tốt, tự nhiên sẽ có người theo đuổi, nhưng Mộ Dung Thất Thất là nữ nhân của hắn, để cho lũ ruồi bọ đáng chết kia đều cút hết đi! Nếu không biến, vậy thì hay hỏi xem đao của hắn có để cho không!

Bởi vì Mộ Dung Thất Thất hát bài 《 trong lòng của em chỉ có anh không có bọn họ》, khiến cho hai người càng thêm thân thiết. Nhìn nữ nhân ngày đêm mình tưởng niệm ở ngay trước mắt, ánh mắt như nai con chớp chớp, nội tâm Phượng Thương bắt đầu rục rịch. Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn mau chóng bổ nhào lên người Mộ Dung Thất Thất!

“Khanh Khanh ——” Phượng Thương nuốt nuốt nước miếng, “Nếu như, ta là nói nếu như… Nếu như thân phận của ta thực sự là Phượng Thương, là Nam Lân vương, mà nàng lại là Phượng Thất Thất, vậy chúng ta đây làm thế nào tiếp tục?”

Đối với vấn đề của Phượng Thương cũng là điều khiến Mộ Dung Thất Thất suy nghĩ thật lâu. Tuy nhiên hoang mang giữa hai người đã bị giải khai, chỉ là trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là huynh muội ruột thịt a! Nếu như ở cùng một chỗ, thì sẽ là chuyện lớn trong thiên hạ.

“Vương Gia…” Mộ Dung Thất Thất tựa trong ngực Phượng Thương , “Không bằng, đợi sau khi báo thù cho phụ thân và mẫu thân xong, chúng ta lưu lạc thiên nhai, làm một đôi tình nhân khoái lạc ngao du thiên hạ đi!”

Mộ Dung Thất Thất cũng tự hỏi qua vấn đề này, nàng không hy vọng thân phận của Phượng Thương bị lộ ra ngoài. Vạn nhất, tam quốc không chịu buông tha cho huyết mạch của hoàng thất Tần quốc tiền triều, đến lúc đó sẽ lại chịu một phen đuổi giết. Không bằng ẩn cư trong giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ, vậy thật là tốt!

Mộ Dung Thất Thất nói, cũng chính là ý nghĩ của Phượng Thương. Hiện tại, Phượng Thương thật sự cảm thấy Mộ Dung Thất Thất chính là do trời ban ân cho hắn, trong lòng của hắn nghĩ gì, luôn bị Mộ Dung Thất Thất nói trúng, cảm giác tâm hữu linh tê như vậy, thật tốt.

“Khanh Khanh…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như ngọc của Mộ Dung Thất Thất, cùng cặp mắt phượng như họa kia, Phượng Thương quẫn bách một hồi, chần chờ lúc lâu, mới thốt ra một câu, “Khuya hôm nay ta có thể ngủ cùng nàng không… Ôm Khanh Khanh ngủ cảm giác thật tốt a… Cái kia, nếu nàng không đồng ý, ta có thể trở về…”

Một đại nam nhân, ngượng ngùng nói ra ý nghĩ của mình, hơn nữa không dám cùng mình đối mặt, chuyện này phát sinh trên người nam nhân yêu nghiệt này, khiến cho Mộ Dung Thất Thất muốn cười, lại càng thấy yêu thương Phượng Thương hơn.

Mộ Dung Thất Thất không nói chuyện, khiến cho nội tâm Phượng Thương càng thêm quẫn bách, ngượng ngùng. Hắn và Mộ Dung Thất Thất bây giờ đối với người ngoài là “Huynh muội”, huynh trưởng tá túc cùng phòng với muội muội, đối với danh dự của Mộ Dung Thất Thất sẽ có ảnh hưởng. Tuy rằng hắn xác thực hiểu rõ ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm.

“Nếu không, vẫn là chờ tới khi chúng ta rời khỏi mảnh đất thị phi này rồi nói sau…”

Phượng Thương đứng dậy rời đi, thời điểm ra tới cửa, bị Mộ Dung Thất Thất từ phía sau lưng ôm lấy hắn.

“Thịch thịch ——” tâm của Phượng Thương nhảy dồn dập, chẳng lẽ, chẳng lẽ…

“Vương Gia không thương ta sao?” Mộ Dung Thất Thất mang theo thanh âm u oán từ phía sau lưng Phượng Thương truyền đến, rõ ràng chán nản, mang theo u buồn nhàn nhạt, nghe thấy vậy trong lòng Phượng Thương cả kinh, vội vàng giải thích, “Không phải, khanh khanh, ta không phải có ý tứ này —— “

“Ta nghe nói, nam tử nếu thật sự yêu nữ tử, nhất định sẽ tìm cách cùng nàng sớm chiều ở chung, một lúc cũng không rời, cũng nhất định sẽ vắt hết óc suy nghĩ xem làm sao cho cả thể xác và tâm của nàng đều hoàn toàn thuộc về mình, sử dụng đủ loại thủ đoạn, trao đổi hoặc là chủ động hiến thân…biểu hiện của Vương Gia hiện tại, khiến cho nội tâm của ta rất khó chịu a! Chẳng lẽ là ta đối với Vương Gia không có quá nhiều mị lực, cho nên Vương Gia mới cho ta một bóng lưng lạnh lùng như vậy mà bỏ đi…” Mộ Dung Thất Thất u oán lên án, khiến cho Phượng Thương không làm được gì. Cái tiểu nữ nhân này. Vì sao, nàng lại không giống người thường như vậy, rõ ràng đáp ứng hắn, lại bày ra một bộ dáng tiểu nữ nhi bị ủy khuất, khiến cho hắn muốn yêu thương cũng không thể.

“Vương Gia, chàng thật sự yêu ta sao?” Phượng Thương xoay người, thấy được trong mắt của Mộ Dung Thất Thất bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt. Đều nói nước mắt của nữ nhân là trời ban cho để làm vũ khí lấy nhu thắng cương, hiện tại vũ khí này đã bị Mộ Dung Thất Thất dùng trên người Phượng Thương.

“Ta đương nhiên yêu nàng!” Phượng Thương biết rõ thân thể nhỏ bé trong ngực là đang làm nũng, lợi dụng hết thảy đặc quyền của nàng, đến thu phục hắn. Chính là, hắn lại cố tình muốn bị lợi dụng như vậy, bởi vì kiều mỵ của nàng, giọng nói của nàng, vẻ đẹp của nàng, chính là vì hắn mà nở rộ. Cho nên, hắn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của nàng.

“Yêu ta thì liền lưu lại đi!”

Đạt được mục đích, Mộ Dung Thất Thất hướng môi Phượng Thương hôn, đợi lúc Phượng Thương nghĩ muốn hôn đáp trả lại nàng, Mộ Dung Thất Thất lại lui bước, rời ngực Phượng Thương, duỗi lưng một cái.

“Vậy—— hôm nay xảy ra nhiều chuyện, ta muốn đi tắm rồi ngủ!” (TNN: *bịch* ta đã đo đất ==! Đúng là ác nữ a)

Bước chân nhẹ nhàng như con mèo nhỏ, Mộ Dung Thất Thất rời khỏi tầm mắt của Phượng Thương, khiến cho hắn dở khóc dở cười. (TNN: đáng thương a~~)

Lúc Mộ Dung Thất Thất xuất hiện lần nữa, trên người đã thay đồ ngủ, mang theo mùi hoa thơm ngát. Mà Phượng Thương đã sớm nằm ở trên giường, chống đầu, xem sách trên tay, mãi đến lúc Mộ Dung Thất Thất xuất hiện mới buông ra.

“Ngủ ngon!” Không có bất kỳ do dự gì, Mộ Dung Thất Thất thoải mái nằm xuống chui vào trong ngực Phượng Thương.

Đêm qua, chính trong cái ôm ấm áp này, khiến cho Mộ Dung Thất Thất mới có một đêm ngủ ngon, không mộng mị như ngày thường. Ý thức được điểm này, Mộ Dung Thất Thất rốt cục khẳng định, mình hoàn toàn tín nhiệm Phượng Thương, rằng hắn sẽ không khi dễ, không lừa gạt nàng, cho nên mới yên lòng mà để cho Phượng Thương lưu lại như vậy.

Thăng trầm quá lớn suốt mấy ngày qua, khiến cho vừa lên giường, Mộ Dung Thất Thất đã hôn lên cặp môi đỏ mọng của Phượng Thương, nói với hắn một tiếng “Ngủ ngon” rồi nặng nề ngủ.

“Đứa trẻ này!” Nhìn tiểu nữ nhân đơn thuần không chút phòng bị nào ở trong ngực mình, giống như hài tử khờ dại, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào, một loại cảm giác gọi là hạnh phúc tràn đầy trong lòng Phượng Thương.

Vốn dĩ, nàng chính là tân nương của hắn a! Hiện tại đi một vòng lớn, nàng vẫn về tới ngực của hắn! Phượng Thương thật sự rất muốn khấu tạ trời xanh ân sủng. Tuy đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, tuy hắn không có thân thể khỏe mạnh, nhưng là, trời cao đối đãi với hắn không tệ, cho hắn một tình yêu hoàn mỹ, cái này có tính là một loại bồi thường hay không?

Mộ Dung Thất Thất không biết Phượng Thương có nhiều tâm tình như vậy, nàng đã chìm vào trong mộng rồi. Cái ôm của Phượng Thương so với nàng tưởng tượng càng thêm ấm áp, càng làm cho nàng mê luyến, đã đâm đầu vào rồi, rốt cuộc cũng không thể ly khai.

Ngày thứ hai sau khi chân tướng được vạch trần, Hoàn Nhan Liệt thậm chí còn chiêu cáo thiên hạ, Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tên là Phượng Thất Thất, phong làm Trấn Quốc Công chúa, ban thưởng Trường Thu cung làm nơi ở của Trấn Quốc Công chúa.

Chiếu thư này vừa đưa ra, dẫn tới vô số người nghi ngờ, người thông minh có thể nhạy cảm bắt được ý tứ thay đổi chính quyền trong thánh chỉ, mà Đông cung Thái Tử Phi Dư Thi Thi chính là một trong số đó.

Từ khi Dư Thi Thi bị gỡ bỏ lệnh cấm, Hoàn Nhan Hồng cũng không cho nàng tiếp xúc với nhi tử Hoàn Nhan Kiệt nữa, chuyện này náo tới trước mặt hoàng thượng rồi mới cũng chịu yên lặng lại, cuối cùng Hoàn Nhan Kiệt vẫn về bên người Dư Thi Thi. Mặc dù có hoàng tôn dựa vào, nhưng Hoàn Nhan Liệt đưa ra chiếu thư này, khiến cho Dư Thi Thi nhạy cảm phát hiện ra một tia khác thường.

Tuy lúc thân phận của Mộ Dung Thất Thất được công bố ra ngoài, Dư Thi Thi cũng không có tại hiện trường, nhưng những người ở đó không ai không kinh diễm mỹ mạo của Mộ Dung Thất Thất, đều nói nàng là mỹ nhân thế gian khó gặp, được thừa kế từ Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tụ hội mọi ưu điểm của cha mẹ, những lời này truyền tới, Dư Thi Thi cũng nghe được một ít.

Hoàn Nhan Minh Nguyệt là bực nào phong tư, Dư Thi Thi nhớ rất rõ ràng. Nàng kia, một cái nhăn mày, đều ưu nhã cao quý, cộng thêm dung mạo như hoa như ngọc, tính cách ôn nhu thân thiết, khiến mọi người yêu mến, bằng không tại sao lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đây!

Thân là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất hẳn là cũng không kém, hơn nữa ngày đó khi Hoàn Nhan Hồng hồi Đông cung, thần sắc rất không thích hợp, lại thêm chuyện Xuân Đào bên cạnh hoàng hậu tự mình đến Đông cung, đem theo mật chỉ của hoàng hậu cho Hoàn Nhan Hồng, điều này làm cho Dư Thi Thi nhận ra chút gì trong đó.

Hôm nay, Hoàng thượng ban chiếu thư bố cáo thiên hạ, Mộ Dung Thất Thất biến hóa nhanh chóng, trở thành Phượng Thất Thất, hơn nữa còn là Trấn Quốc công chúa, ban cho Trường Thu cung, cái này là bực nào vinh quang? Trong lịch sử Bắc Chu quốc chưa từng có một vị công chúa nào có thể có được những thứ này, lại càng không cần bàn đến Mộ Dung Thất Thất không phải hoàng tộc, vẫn là khác họ. Hoàng thượng rốt cuộc là muốn gì?

Tuy Dư Thi Thi là Thái Tử Phi, nhưng nàng cũng không có từng trải như hoàng hậu và Đức Phi trong hậu cung, cho nên nhất thời đoán không ra hàm nghĩa sâu xa trong này. Thẳng đến khi nhận được thiếp mời của Đức Phi, mời nàng vào cung thưởng trà, trong đó còn có Mộ Dung Thất Thất, Dư Thi Thi mới phát hiện chuyện này không bình thường.

Tĩnh Tâm điện, là tẩm cung của Lâm Khả Tâm, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải là lần đầu tiên tới chỗ này.

Tuy Phượng Thương lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, nghĩ muốn cùng nàng tới, nhưng Mộ Dung Thất Thất nói với Phượng Thương, nàng bây giờ là Bắc Chu quốc Trấn Quốc công chúa, những người kia nếu muốn đối với nàng bất lợi, nàng có thể lợi dụng thân phận của mình, hảo hảo phát uy, cuối cùng chọc khiến Phượng Thương nở nụ cười, mới để cho nàng một mình tiến cung.

“Ai nha nha, mau tới!”

Nghe nói Mộ Dung Thất Thất đã tiến cung, Lâm Khả Tâm liền để người canh giữ ở ngoài Tĩnh Tâm điện, thời điểm có người truyền tin Mộ Dung Thất Thất đã đến, Lâm Khả Tâm lập tức ở cửa tẩm cung chờ Mộ Dung Thất Thất, đợi nàng vừa xuất hiện, Lâm Khả Tâm liền cười nghênh đón, thân mật lôi kéo tay Mộ Dung Thất Thất, giống như bọn họ đã nhận thức nhiều năm, cảm tình rất thâm hậu.

“Ở Bắc Chu quốc đã quen chưa? Khí hậu của chúng ta bên này không thể so với Tây kỳ, mùa đông dài, ngươi phải tự chăm sóc chính mình thật tốt, thiếu cái gì cho người tới chỗ ta, ta kêu người chuẩn bị!”

Lâm Khả Tâm thân mật, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nổi lên một tầng nổi da gà. Trong cung nữ nhân hỗn độn, nếu như không có chút ít phân lượng, thì không có khả năng đến được đây. Đức Phi sinh được hai hoàng tử, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng ở trong hậu cung vẫn là nhân vật quan trọng, có thể thấy được nàng cũng là người có chút ít thủ đoạn. “Đa tạ nương nương đã hao tâm tổn trí, ca ca đều giúp ta chuẩn bị xong rồi!” Mộ Dung Thất Thất mềm mại nói một câu, khiến cho Lâm Khả Tâm vốn đang nhiệt tình, giờ nụ cười trên mặt cứng đờ, qua một lúc, lập tức lại mặt cười như hoa, “Xem ta hồ đồ rồi, Nam Lân vương vô cùng yêu quý ngươi, ta lại quên mất cái này!”

Đi vào tĩnh tâm điện, Mộ Dung Thất Thất vừa ngồi xuống không đầy một lát, đã có người tới thông báo, nói Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử đến đây. Vừa nghe nhi tử bảo bối đến, Lâm Khả Tâm nở nụ cười chân thật trên mặt, khiến cho Mộ Dung Thất Thất không biết Lâm Khả Tâm nở nụ cười rốt cuộc là vì Hoàn Nhan Nghị hay là vì Hoàn Nhan Khang.

“Nhi thần thỉnh an mẫu phi!” Hoàn Nhan Nghị cùng Hoàn Nhan Khang một trước một sau, xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất.

Hai người này tướng mạo tương tự, dáng người cũng tương tự, chỉ là Hoàn Nhan Nghị có chút yếu đuối, gầy hơn một ít, mặt cười ôn hòa, làn da trắng nõn, không giống Hoàn Nhan Khang khỏe mạnh săn chắc, hơn nữa trên khóe miệng luôn treo nụ cười lưu manh xấu xa.

“Nghị nhi, con đã đến rồi!” Lâm Khả Tâm nhìn qua đứa con thứ hai, tuy nói mẹ luôn thiên vị con út, nhưng Lâm Khả Tâm lại yêu thương Hoàn Nhan Nghị nhiều hơn. Nhắc tới đứa con trai này, Lâm Khả Tâm như toát lên thần thái kiêu ngạo từ đáy lòng!

Trong nội tâm Lâm Khả Tâm, Hoàn Nhan Nghị cái gì cũng tốt! Nhân phẩm tốt, tướng mạo tốt, thành tựu học tập lẫn võ công đều tốt, quả thực chính là nhi tử làm cho nàng kiêu ngạo. Khuyết điểm duy nhất, là nàng không phải hoàng hậu, không thể cho Hoàn Nhan Nghị thân phận Thái tử, đây là vết sẹo trong lòng Lâm Khả Tâm, cho nên nàng đối với Hoàn Nhan Nghị càng thêm yêu thương.

“Mẫu phi, con cũng tới, người vì sao chỉ nhìn thấy nhị ca?” Hoàn Nhan Khang sờ lên cái mũi, vẻ mặt bất mãn.

“Ngươi nha, ngươi không đem đến phiền toái cho bản cung đã tốt lắm rồi a!”

Lâm Khả Tâm đối với hai đứa con trai tỏ rõ thái độ, Mộ Dung Thất Thất vừa xem liền hiểu ngay. Cái mẫu thân này, có thể nói là không phải bất công bình thường. Hoàn Nhan Khang trong mắt chợt lóe lên tia cô đơn, Mộ Dung Thất Thất nhìn được rõ ràng, cũng vì Hoàn Nhan Khang mà bất bình. Cùng là nhi tử, vì sao đối đãi khác nhau như vậy?

Bất quá, Lâm Khả Tâm càng đối với Hoàn Nhan Khang như vậy, Mộ Dung Thất Thất càng muốn làm ngược lại, lập tức thoải mái cùng Hoàn Nhan Khang chào hỏi, “A Khang, làm sao ngươi giờ mới đến a! Ngươi không phải nói hôm nay dẫn ta đi dạo hoàng cung sao! Kết quả chính mình tới muộn, thật sự là nên phạt a!”

Hoàn Nhan Khang là hạng người thông minh, như thế nào không hiểu được lý do Mộ Dung Thất Thất như vậy, đó là do nàng bảo hộ mình. Hoàn Nhan Khang khóe mắt ẩm ướt. Một người là mẫu thân thân sinh, một người là Mộ Dung Thất Thất mới quen biết không bao lâu, vì sao mẫu phi không thể như Mộ Dung Thất Thất đối xử với hắn như vậy!

“Ta đây không phải tới chỗ nhị ca sao! Nhị ca vì sợ lạnh, cho nên dậy trễ một chút!” Hoàn Nhan Khang chịu đựng, đem lệ ép trở về, lộ ra một nụ cười xấu xa, “Biểu muội, ngươi hôm nay thật là xinh đẹp! Trên đời này chỉ sợ không có nữ tử nào đẹp hơn so với ngươi a!”

“Chậc chậc, trước kia người nào còn bảo ta xấu xí a?” Mộ Dung Thất Thất ngửa đầu, vẻ mặt đắc ý, phảng phất như đang nói, ngươi hiện tại mới biết bản tiểu thư lợi hại sao!

Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang nói chuyện thoải mái, không chỉ Lâm Khả Tâm kinh hãi, mà Hoàn Nhan Nghị cũng phi thường kinh ngạc. Đệ đệ này của hắn, quần là áo lượt, quả thực chính là hoàng tử mất mặt nhất trong hoàng thất Bắc Chu, vì sao Mộ Dung Thất Thất lại cùng Hoàn Nhan Khang quan hệ không tệ?

Thời điểm chứng kiến dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Nghị sững sờ, trái tim tạm thời ngừng đập. Trên đời này sao lại có nữ tử xinh đẹp như vậy? Hắn vì cái gì không sớm một chút nhận thức nàng? Chẳng lẽ đây mới là dung mạo thật sự của Mộ Dung Thất Thất sao? Khó trách ——

Thấy Hoàn Nhan Nghị nhìn trúng Mộ Dung Thất Thất, lòng tham của Lâm Khả Tâm thoả mãn. Trước kia nàng còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Hoàn Nhan Nghị, vì ngôi vị hoàng đế nhất định phải làm Mộ Dung Thất Thất rung động, đem tâm nàng bắt giữ! Hiện tại trong mắt Hoàn Nhan Nghị có một loại kinh diễm, khiến cho mẫu phi như nàng coi như sáng tỏ tâm nguyện.

Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân, ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, cái loại tham muốn giữ lấy này, nàng cũng là người từng trải, đối với mấy cái này đều hiểu rõ ràng. Chỉ cần Hoàn Nhan Nghị động tâm, hắn chủ động, chuyện này liền dễ làm!

“Nghị nhi, còn không ra mắt biểu muội ngươi đi!” Lâm Khả Tâm cố ý không có nói thân phận Trấn Quốc Công chúa của Mộ Dung Thất Thất, chỉ một tiếng “Biểu muội”, đem quan hệ của hai người kéo gần.

“Biểu muội!” lễ nghi của Hoàn Nhan Nghị vô cùng chuẩn mực, trừ ý cười không chạm tới mắt kia, thì coi như hắn cũng là một nam nhân có phong độ.

“Chào huynh!” Đối với Hoàn Nhan Nghị, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không có loại thân thiết như đối với Hoàn Nhan Khang. Nàng không thích người này, tuy nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng giống như Hoàn Nhan Khang nói, ca ca này của hắn, là người thâm trầm vô cùng.

Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Các chương truyện Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,