Yên Kinh, khu nhà Lâm gia.
– Cậu chắc chắn những việc này là do Lâm Vân làm sao?
Lâm Lộ Trọng ngồi ở ghế chính, phía dưới là trợ thủ đắc lực kiêm thư ký của ông ta, Vọng Thư.
– Tình báo chắc không sai. Tối hôm qua, trong khu nhà của Hàn gia ở Phần Giang, tất cả các thành viên chủ chốt của Hàn gia đều bị đánh gãy chân. Ngay cả gia chủ Hàn Nghiệt đều chịu chung số phận. Hàn Tranh Cao thì bị đánh thành trọng thương. Ngoại trừ Hàn Tranh Bình là không bị sao cả. Có lẽ là thiếu gia vì vợ của cậu ấy nên mới tha cho Hàn Tranh Bình một lần. Tuy nhiên, vấn đề này còn chưa kết thúc, theo như lời của Hàn gia nói, trước khi đi Lâm thiếu gia còn muốn trở về thiêu hủy khu nhà của Hàn gia. Còn uy hiếp là sẽ mua toàn bộ công ty và xí nghiệp của Hàn gia.
Vọng Thư báo cáo.
– À, không phải lần trước cậu đã báo cáo rằng nó và vợ của nó đã ly hôn rồi sao? Vì sao Lâm Vân lại muốn tới Hàn gia gây sự? Mà nó đã nói thu mua toàn bộ các công ty của Hàn gia à? Nó lấy đâu lắm tiền như vậy?
Lâm Lộ Trọng nhíu mày hỏi.
– Việc ly hôn không phải là ý của Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích còn chưa ký tên trên tờ giấy ly hôn đó. Nghe nói giấy ly hôn là do người của Hàn gia vụng trộm lấy đi rồi mang đi làm thủ tục. Bản thân Hàn Vũ Tích không biết chuyện này. Mà Hàn gia làm như vậy là vì cháu của Tần lão là Tần Thăng coi trọng Hàn Vũ Tích. Tần Thăng tới Hàn gia thương lượng muốn Hàn Vũ Tích ly hôn rồi sau đó hai nhà kết thân.
– Mà Hàn Nghiệt lại không biết chuyện này. Tin tức Hàn Vũ Tích ly hôn cũng là do người Hàn gia thả ra. Chính vì thế mà Lâm gia mới lầm tưởng hai người đã ly hôn.
– Lúc Hàn Vũ Tích bị gọi về để tái hôn, thì mới biết là giấy ly hôn của cô ta bị trộm đi. Mà lúc đó có Tần Thăng và người của Tần gia ở đó, nên Hàn Vũ Tích liền hiểu mọi chuyện. Cô ta lựa chọn dùng kéo tự sát nhưng may nhờ em gái của Tần Thăng kịp thời cứu sống.
Vọng thư trả lời vô cùng cẩn thận. Có thể thấy chỉ trong thời gian ngắn y đã tận tâm tận lực dò tra tình báo.
– Vậy Hàn Vũ Tích vì sao không muốn ly hôn với Lâm Vân? Chẳng lẽ cô ta đã biết Lâm Vân khỏi bệnh rồi hay là có nguyên nhân gì khác?
Thần sắc trên mặt của Lâm Lộ Trọng càng ngày càng khó coi.
– Hàn Vũ Tích hẳn là vẫn yêu thiếu gia. Lúc Hàn Vũ Tích muốn tự sát, cô ta đã nói như dù chết cũng là người của Lâm Vân…
Vọng Thư rất cẩn thận báo lại mọi chuyện.
Bốp một cái, Lâm Lộ Trọng vỗ mạnh lên bàn. Thầm nghĩ một gia tộc nhỏ nhoi như Hàn gia vì ỷ vào thế của Tần gia mà mới dám làm như vậy. Tần gia thì thế nào? Chẳng lẽ Lâm gia ta còn e ngại bọn chúng sao?
Lâm Lộ Trọng nhìn vẻ măt muốn nói lại thôi của Vọng Thư, kỳ quái hỏi:
– Còn có chuyện gì, nói thẳng ra đi.
– Lúc thiếu gia đánh Hàn Tranh Cao đã nói một câu như vậy “ Ta là người không dựa vào thế lực của ai cả. Cho dù là Lâm gia khi dễ Vũ Tích, ta cũng muốn cắt đứt chân toàn bộ người của Lâm gia”.
Vọng Thư nói xong, cẩn thận nhìn Lâm Lộ Trọng.
Lâm Lộ Trọng trầm mặc một lát, đột nhiên cười ha hả:
– Tốt, có dũng khí, có đảm lược. Ta muốn xem tiểu tử này không dựa vào Lâm gia có thể làm gì Tần gia hay không. Tần gia đâu phải đơn giản. Bọn họ có người trong quân ủy, mà không chỉ một người. Lão già Tần Tiền kia còn là thủ trưởng đứng hàng thứ ba của Hoa quốc. Thằng nhóc Lâm Vân này khẩu khí thật không nhỏ. Xem ra phải để cho nó chịu một chút ngăn trở mới bớt tính kiêu ngạo đi.
– Vọng Thư, hiện tại cậu phái người âm thầm bào vệ Lâm Vân, nhưng đừng ra tay. Chuyện này là do nó muốn giúp lão bà của nó hả giận, thì cứ để cho nó đi làm đi. Nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị. Dư Dụ, lâp tức tổ chức cuộc họp gia tộc. Chuyện này không phải là chuyện đùa. Tưởng chỉ là một Lý gia thì chúng ta không sợ, nhưng tiểu tử này còn gây sự cả vào Tần gia. Nếu hai nhà này liên kết lại, thì lực lượng của bọn họ sẽ hơn Lâm gia chúng ta rất nhiều.
– Còn về chuyện Lâm Vân muốn thu mua toàn bộ công ty của Hàn gia, cậu đã điều tra ra chưa?
– Chuyện này tôi cũng điều tra qua, tuy nhiên không thấy thiếu gia có sản nghiệp gì. Nhưng có tập đoàn Vân Môn mới dùng thời gian ngắn ngủi nửa năm quật khởi ở Yên Kinh, đã nổi danh toàn cầu. Mà chủ tịch của tập đoàn Vân Môn lại tên là Lâm Vân. Tôi không biết có phải là thiếu gia hay không. Tôi đã đặc biệt đi tới cục công thương để xem xét hồ sơ, thì mới biết hóa ra chủ tịch của tập đoàn Vân Môn chính là thiếu gia. Tôi còn đang chuẩn bị báo cáo.
Vọng Thư đứng một bên trả lời.
– Cái gì? Cậu nói, tập đoàn Vân Môn là sản nghiệp của Lâm Vân sao?
Lâm Lộ Trọng lần nữa bị chấn trụ. Chuyện Lâm Vân sản xuất 'Vân Tằm Miên' lúc trước, ông ta còn chưa kịp tiêu hóa hết. Lần này lại làm ra một tập đoàn Vân Môn như vậy. Lâm Lộ Trọng lại cau mày trầm tư.
Tần Tiền, gia gia của Tần Thăng, thủ trưởng số ba của Hoa quốc. Muốn nói về lực ảnh hưởng thì chỉ hơn Lâm Lộ Trọng, chứ không hề kém hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Lộ Trọng kiêng kỵ ông ta. Nếu như Tần gia lại còn liên kết với Lý gia, Lâm gia chỉ có thể rơi vào thế bị đánh. Vô luận là về mặt chính trị hay là về mặt kinh tế.
Quan trọng nhất chính là, Lâm gia không có nhân tài vĩ đại nào để kế tục. Không giống với Lý gia và Tần gia, người tài xuất hiện rất nhiều. Cho dù hiện tại Lâm gia và Tần gia ngang cơ nhau. Nhưng về sau ai hơn ai kém cũng không cần phải đoán.
Tuy Lâm Vân là người nổi bật trong thế hệ thứ ba của Lâm gia, thậm chí Lâm Lộ Trọng còn muốn bồi dưỡng Lâm Vân thành gia chủ đời sau. Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Vân tựa hồ có chút tự đại quá mức.
Vì một nữ nhân đánh tới Hàn gia, cũng có thể chấp nhận được. Nhưng qua khẩu khí của nó, nó còn muốn đánh lên cả Tần gia của Yên Kinh. Hàn gia sao có thể so với quái vật khổng lồ như Tần gia được. Tuy Lâm Lộ Trọng cảm thấy Lâm Vân vì một nữ nhân mà làm vậy, là có chút thái quá. Nhưng nếu Lâm Vân đã muốn làm, ngăn cản thì không ngăn cản được rồi, chỉ có thể tận lực khuyên nhủ Lâm Vân đừng làm mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Còn về việc Tần gia đồng ý với việc làm của Tần Thăng. Cho dù Hàn Vũ Tích đã ly hôn với Lâm Vân, nhưng Lâm Lộ Trọng vẫn rất là khó chịu với thái độ như vậy của Tần gia. Ông ta cũng rất bất mãn với việc Lâm Viễn Chương ít quan tâm tới người vợ này của Lâm Vân. Loại chuyện này đều không quan tâm, thật không xứng đáng với chức gia chủ.
Lâm Vân tìm Tần gia gây sự cũng có thể, nhưng khẩu khí của nó lại quá lớn. Rõ ràng còn nói cho dù Lâm gia khi dễ vợ của nó, nó cũng muốn đánh gãy chân.
Chẳng lẽ nếu Lâm gia thực sư làm chuyện này, ngay cả ta mà nó cũng muốn đánh gãy chân sao? Đúng là người trẻ tuổi, nói chuyện mà không lo lắng trước sau gì cả. Tuy nhiên, Lâm Lộ Trọng lại rất thưởng thức tính cách này của Lâm Vân. Ài, hiện tại xem ra phải tùy vào tình hình mà giúp đỡ nó vậy. Sau đó thì giải quyết hậu quả cho tế. Chỉ cần bên mình không thiệt thòi là được.
Hàn gia trong vòng một đêm bị đánh tới tận cửa, tin tức nhanh chóng truyền tới tai các gia tộc lớn ở Yên Kinh.
Diệp Sở Thiên buông điện thoại của Diệp Vũ Phong vừa gọi đến xuống. Cơ hồ không do dự, lập tức gọi lái xe đưa ông ta tới đại viện của quân khu. Quân khu của Yên Kinh có hai đại viện. Một nơi gọi là lão viện, chính là dành cho những lão tướng có công lớn và có thực quyền ở. Còn một nơi là dành cho quân đội.
Nơi Diệp Sở Thiên tới là lão viện, còn không bằng nói là một khu biệt thự khổng lồ. Mỗi một căn biệt thự trong này đều có diện tích rất rộng và đầy đủ vườn hoa, bể bơi, phòng tập thể dục, hầu như không thiếu thứ gì. Xung quanh khu biệt thự thì được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Nhưng với Diệp Sở Thiên thì đi vào đó rất đơn giản.
Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự có gắn cờ đỏ, lái xe mở cửa ra, Diệp Sở Thiên vừa đi xuống thì đã nhìn thấy Lục Dược. Lục Dược thấy Diệp Sở Thiên xuống xe, liền vội vàng đi về phía trước chào đón.
– Chú Diệp, không ngờ chú lại đến nơi này…
Lục Dược thấy Diệp Sở Thiên tới cũng rất là kinh ngạc. Nhưng lập tức chuyển thành bộ dáng hưng phấn.
– Vì sao ta lại không thể tới? Lão thổ phỉ đâu? Sao không thấy đi ra?
Diệp Sở Thiên liếc Lục Dược một cái, hỏi.
– Cha cháu…
Lục Dược còn chưa nói dứt lời thì một lão già hơn 70 tuổi nhưng tinh thần rất phấn chấn đi tới. Chỉ là lúc đi đường, chân phải có chút khập khiễng.
– Là lão thạch đầu đó hả, trận gió nào đưa ông tới đây vậy? Tôi còn tưởng rằng ông muốn chơi trò trốn tìm, không dám đi ra? Ha ha ha…
Lão già có tinh thần sung túc này còn chưa đi ra đã cất tiếng cười to rồi.
Diệp Sở Thiên nghe vậy, mặt già đỏ lên, không biết lầm bầm câu gì, liền trực tiếp đi vào.
Lục Dược biết một chút nguyên nhân vì sao chú Diệp tới nơi này. Mục đích của chú ấy có lẽ cũng giống như mình, đều là vì chuyện Lâm Vân đánh gãy chân người của Hàn gia ở Phần Giang. Y nghe được tin này vào buổi sáng, nên mới lập tức đi tìm phụ thân.
Lục Dược muốn tới nơi này là để nhờ phụ thân hỗ trợ. Bởi vì chuyện này nghe nói có quan hệ với Tần gia. Nếu Lâm Vân tìm Tần gia gây sự, vậy thì Lâm Vân coi như làm lớn rồi. Huống hồ y cũng có chút minh bạch tính cách của Lâm Vân, hắn là người làm việc không sợ hậu quả. Có mấy lần vợ của Lâm Vân gọi cho mình mấy lần để hỏi thăm Lâm Vân. Tuy nhiên từ khi Lâm Vân mất tăm mất tính, vẫn là tới đêm hôm qua mới xuất hiện. Mà vừa mới xuất hiện, vị Lâm lão đệ này đã giết tới khu nhà của Hàn gia rồi. Phỏng chừng mục tiêu kế tiếp của hắn chính là Tần gia. Nếu hắn gây ra chuyện gì cho Tần gia, vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho nên ngay lúc sáng sớm Lục Dược đã chạy tới chỗ phụ thân để phụ thân chống lưng. Y nghĩ, vạn nhất Lâm Vân xảy ra chuyện gì, thì có thể mời phụ thân đi ra nói chuyện.