Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Cực Phẩm Thiên Vương chương 270

Cực Phẩm Thiên Vương chương 270 là một trong những tập truyện ngôn tình Cực Phẩm Thiên Vương được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cực Phẩm Thiên Vương chương 270 ngay.

  • Tác giả: Phong Cuồng
  • Tên truyện: Cực Phẩm Thiên Vương
  • Số chương: 839
  • Số lượt xem: 263
Tình bạn là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn vẫn như khi người đó ở gần.

Nội dung truyện Cực Phẩm Thiên Vương chương 270

Trước kia Tô San cùng đại đa số những cô gái xuất thân trong nhà phú quý cũng giống nhau, trên người nhiều ít cũng có tính cách của thiên kim nhà giàu, nhưng từ sau khi nàng đi vào trong thế giới của Trần Phàm, liền bất tri bất giác từ bỏ những thói xấu kia.
 
Đối với Tô San hiện giờ mà nói, nàng đã rất ít bãi ra cái giá tiểu thư, càng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời làm tổn thương người khác.
 
Có thể nói, khi nãy đối mặt Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn, Tô San là giận thật sự.
 
Bỏ qua chuyện hội đấu giá này đó tại Hong Kong, Yến Thanh Đế, Phạm Nhàn vì muốn giành chiếc đồng hồ của nàng mà gây cãi dữ dội không nói, hôm nay hai người lại mạnh mẽ đòi mua chiếc đồng hồ nàng tặng cho Trần Phàm làm cho nàng rất không thích, nhất là hành động bãi thân phận dọa nạt người của Yến Thanh Đế, càng làm cho nàng ác cảm tới cực điểm.
 
Cho tới nay, nàng luôn là một cô gái tùy tính, tuy rằng sau khi đi với Trần Phàm đã thay đổi không ít, nhưng khi nàng tức giận nàng cũng không hề che giấu lửa giận trong nội tâm, mà không chút khách khí phát tiết ra.
 
Lời nói điêu ngoa cùng thái độ cuồng vọng của Tô San, tuy rằng không đến mức làm cho Yến Thanh Đế tức giận, nhưng thật sự chọc giận Phạm Nhàn, thế cho nên Phạm Nhàn thiếu chút nữa đã động thủ với nàng ngay giữa công chúng.
 
Rồi sau đó tới phiên Trần Phàm xuất hiện, lại làm cho Yến Thanh Đế dù có sự ẩn nhẫn đến khủng bố cũng phải căm tức.
 
Nhưng tức giận thì tức giận, Yến Thanh Đế cũng không ném lại lời hăm dọa như Phạm Nhàn, càng không nghĩ qua sẽ ở tại phi trường trả thù Trần Phàm cùng Tô San, lại mang theo Phạm Nhàn giữ im lặng đi tới cuối phòng chờ máy bay, ngồi cách xa hai người Trần Phàm.
 
Nhưng trước đó hắn đã gọi một cuộc điện thoại, nội dung trong điện thoại rất đơn giản, để cho đối phương sau một tháng giao tư liệu về Tô San cùng Trần Phàm cho hắn.
 
Về phần tại sao là một tháng mà không phải lập tức tìm Trần Phàm cùng Tô San phiền phức, đều không phải hắn đã hiểu được câu quân tử báo thù mười năm không muộn, mà là sau khi trở lại Yên Kinh, chuyện trọng yếu nhất mà hắn muốn làm chính là cùng thiên chi kiêu nữ đời thứ tư của Trần gia, được xưng là đệ nhất kim hoa Trần Ninh trong quân đội đính hôn.
 
Theo ý nào đó mà nói, chuyện này chẳng những có ảnh hưởng sâu xa với Yến Thanh Đế, đối với Yến gia cùng Trần gia cũng ảnh hưởng không nhỏ, nói lớn một chút, đối với hình thức của chính đàn quốc nội đều có ảnh hưởng nhất định.
 
Mạnh cùng mạnh liên hợp.
 
Mặc kệ người của hai nhà có mục đích thế nào, ít nhất là ở mặt ngoài dùng mấy chữ này hình dung cuộc đính hôn lần này là cực kỳ chuẩn xác.
 
Hai mươi phút sau, một chiếc máy bay dân sự cỡ lớn bay tới Yên Kinh chui vào trong đám mây, rời khỏi Đông Hải.
 
Trong khoang máy bay, Trần Phàm cùng Tô San hai người và Yến Thanh Đế, Phạm Nhàn đều ngồi trong khoang thương gia, vị trí cách nhau cũng không xa.
 
Trên đường song phương cũng không hề trợn mắt nhìn nhau, thậm chí không liếc mắt, chỉ có vài lần Phạm Nhàn nhịn không được dùng ánh mắt ác độc nhìn về phía Trần Phàm cùng Tô San.
 
Chi tiết nhỏ này rơi vào trong mắt Trần Phàm, hắn ghi nhớ trong lòng, thông qua điểm này hắn suy đoán ra Phạm Nhàn là một người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
 
Đồng thời khi hiểu được điểm này, Trần Phàm thoáng suy nghĩ, quyết định binh đến tướng ngăn.
 
Bởi vì hắn cảm thấy được, chính mình thật vất vả mới có cơ hội quay về nhà một chuyến, hơn nữa còn mang theo Tô san, thật sự không thích hợp gia tăng thêm phiền toái cho Trần gia.
 
Ước chừng hai giờ sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống phi trường quốc tế Yên Kinh. Trần Phàm cùng Tô San hai người xuống máy bay trước. Yến Thanh Đế và Phạm Nhàn cũng đi theo một ngà, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.
 
– Yến thiếu, theo như tôi nghĩ, không bằng giải quyết đôi cẩu nam nữ không biết trời cao đất rộng này cho rồi đi.
 
Nhìn bóng lưng Trần Phàm cùng Tô San rời đi. Phạm Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói, hắn xuất thân từ kinh thành Phạm gia, là ăn chơi trác táng đứng đầu hàng thật giá thật, từ nhỏ đến lớn từng khi dễ nhiều người, bị người khi dễ cơ hồ không có, có cũng chỉ là những lão gia hỏa, nhưng bị người trẻ tuổi khi dễ, đây là lần đầu tiên, điều này làm cho hắn từ đầu tới cuối không thể nuốt được cơn tức này.
 
So ra mà nói. Yến Thanh Đế lại bình tĩnh hơn:
 
– Không được. Việc đính hôn giữa tôi cùng Trần Ninh đang như lửa xém lông mày, trong lúc mấu chốt này không thể phát sinh chuyện gì ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà. Tô San kia tuy rằng không có gì, nhưng cha cô ta Tô Thanh Hải lại cùng Trần gia Trần Chiến là chiến hữu sinh tử, quan hệ không bình thường, động bọn hắn sẽ khiến cho rất nhiều phản ứng dây chuyền.
 
– Yến thiếu, kỳ thật tôi luôn luôn thật không rõ, vì sao rất nhiều người trong kinh thành đều sợ hãi đối với tên phế vật Trần gia kia? Phải biết rằng hắn thật ra là đời thứ ba không có quyền lực nhất trong Trần gia, là người không hề có chút tiền đồ nào.
 
Phạm Nhàn khó hiểu hỏi.
 
Chậm rãi dời ánh mắt khỏi bóng lưng của Trần Phàm cùng Tô San, Yến Thanh Đế khe khẽ thở dài nói:
 
– Anh có điều không biết, tuy rằng Trần Chiến bởi vì người đàn bà của hắn mà buông tha tiền đồ tốt đẹp, cam nguyện làm một nam nhân tốt, người chồng tốt nhưng anh đừng quên, hắn từng là một thanh quân đao sắc bén nhất trên chiến trường, những huynh đệ sinh tử của hắn trước kia hiện tại trải rộng cả nước, hơn nữa bọn hắn còn có quyền lực không nhỏ. Đây là một mạng lưới quan hệ vô cùng khủng bố, hơn nữa là loại mà dùng tiền tài cũng không thể mua được.
 
Đồng tử Phạm Nhàn thoáng phóng lớn, hơi lộ vẻ khiếp sợ.
 
– Có lẽ ở Trần gia, Trần Chiến không tính là thứ gì, nhưng phóng mắt cả kinh thành hoặc là quân đội, Trần Chiến tuyệt đối là một nhân vật. Huống chỉ trong thân thể của hắn chung quy chảy xuôi dòng máu của Trần gia, hơn nữa từng được lão tổ tông Trần gia xem trọng qua, vun trồng qua. ở dưới tình hình này ai dám khinh thị hắn?
 
Nói xong lời cuối cùng, biểu tình Yến Thanh Đế hơi có vẻ ngưng trọng.
 
Làm như phát giác được phần lo lắng trong giọng nói của Yến Thanh Đế, Phạm Nhàn không cam lòng hỏi:
 
– Yến thiếu, ra vẻ anh không có ý định xuống tay với con nhóc kia, chỉ đối phó tên vương bát đản bên cạnh hắn?
 
– Ân.
 
Yến Thanh Đế gật gật đầu, nói:
 
– Tô Thanh Hải chỉ có một đứa con gái, nếu thật sự động thủ, với tính cách lôi hành lệ phong của Tô Thanh Hải, không chuẩn sẽ liều mạng già, đến lúc đó chắc chắn Trần Chiến sẽ không khoanh tay đứng nhìn, về nam nhân kia thì khác, đương nhiên cấp cho nha đầu không biết trời cao đất dày kia một sự giáo huấn khắc sâu là có thể.
 
Trần Phàm cũng không biết mình đã thành thịt bò trên thớt trong mắt Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn, lại tùy ý để cho hai người có thể “xâu xé”.
 
Trên thực tế cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không để ý.
 
Khi trước người của Huyết Sắc Luyện Ngục từng muốn lấy đầu của hắn, nhưng cuối cùng những kẻ đó đều bị hắn đưa vào luyện ngụcl
 
Ra sân bay, Trần Phàm cùng Tô San đi lên một chiếc taxi, thẳng đến quân khu Yên Kinh.
 
– Chú và dì cùng ở lại quân khu sao?
 
Nghe được Trần Phàm báo với tài xế địa chi, vẻ mặt tài xế hoảng sợ, mà Tô San như ý thức được điều gì.
 
Trần Phàm gật gật đầu.
 
– Chẳng lẽ người của Trần gia đều ở tại quân khu sao?
 
Tô San truy hỏi kỹ càng sự việc.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
 
– Chỉ có bốn người, trừ hai người họ ra, còn có đại gia gia và lão thái gia.
 
Vừa nói xong, trong lòng Trần Phàm lại chợt sáng như gương.
 
Hắn biết rõ lấy thân phận cùng địa vị của lão thái gia hoàn toàn có thể ở lại Liễu Ẩm Nhai được xưng là khu phố dành cho nguyên soái, mà trên thực tế nhiều năm trước vị thủ trưởng số 1 còn từng mời qua, nhưng lão thái gia cũng đã cự tuyệt.
 
– Đó là chỗ ở của chủ tịch, thủ tướng, nguyên soái khai quốc, tôi không có tư cách ở trong đó.
 
Đây là lời nói mà năm xưa Trần lão thái gia cự tuyệt vị thủ trưởng số 1 từng làm ra cống hiến thật lớn cho tân Trung Quốc.
 
Trên thực tế bản thân là đầu lĩnh của chỉ bộ đội thần bí, Trần lão thái gia từng đảm nhiệm chức vị cảnh vệ viên của thái tổ, cũng từng ở lại trong Liễu Ắm Nhai, nhưng muốn hắn tự mình đến nơi đó ở, đánh chết hắn cũng không muốn tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
 
Khi đó thủ trưởng số 1 vốn hiểu rõ tính khí của Trần lão thái gia cũng không quá mức cưỡng cầu, lại cười trêu ghẹo:
 
– Quốc Đào a, anh nói anh không có tư cách vào ở đó, vậy thì không chỉ nói những tiểu bối kia, ngay cả lão gia hỏa như tôi cũng ngượng ngùng vào đó ở
 
Khi nghe thủ trưởng số 1 nói ra lời trêu ghẹo này, Trần lão thái gia cũng không trả lời, mà lựa chọn trầm mặc.
 
Đối với Trần lão thái gia mà nói, những huynh đệ từ vào sinh ra tử tuy rằng đã rời thế gian hơn phân nửa, nhưng nhiều ít vẫn còn sống một ít, hắn không có việc gì có thể qua tìm họ uống trà, tâm sự về quá khứ, mà hôm nay cách mười mấy năm sau, những vị tướng quân nguyên lão từng cùng hắn chiến đấu, cùng nhau bảo vệ tố quốc, bảo vệ nhân dân với cả tâm lòng nhiệt huyêt, đã toàn bộ ly khai nhân gian, chỉ còn một mình hắn còn sống trên đời này.
 
Có lẽ bởi vì Trần Phàm báo ra địa điểm quá mức kinh thế hãi tục, tài xế taxi không dám xem Trần Phàm là dê béo mới tới Yên Kinh, không dám lộ ra dao mổ chói lọi, mà thành thành thật thật dựa theo con đường gần nhất không bị kẹt xe chạy nhanh về hướng quân khu Yên Kinh.
 
Đối với Yên Kinh Tô San cũng không phải đến lần đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên đến cùng Trần Phàm.
 
Dưới tình hình này, Tô San có vẻ có chút kích động, dọc theo đường đi líu ríu nói chuyện không ngừng, một hồi hỏi đông một lát hỏi tây, hưng phấn như vừa đánh máu gà.
 
Nhưng ngay khi taxi chỉ còn cách quân khu Yên Kinh chừng mấy chục thước. Tô San đột nhiên như bị mắc xương, trực tiếp ủ rũ.
 
Cùng lúc đó, một loại cảm xúc khẩn trương tràn ngập trong lòng của nàng, biểu hiện trên mặt của nàng.
 
– Ngốc tử, em sợ hãi.
 
Xuống xe, Tô San nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt cả mồ hôi.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tô San một chút, cười nói:
 
– Nha đầu ngốc, đây là quay về nhà mình mà thôi, có cái gì đáng sợ?
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng Trần Phàm cũng đang tự hỏi trong lòng.
 
Đây đúng thật là nhà mình sao?
 
Tựa hồ từ sau bốn tuổi, số lần mình về tới đây có thể đếm được trên đầu ngón tay đi?
 
Trong lòng tràn ra ý nghĩ như vậy, Trần Phàm run lên nhè nhẹ, sau đó lại đem cảm xúc phản đối mạnh mẽ áp chế.
 
Mà sau khi Tô San nghe được Trần Phàm an ủi, trong nội tâm chợt cảm động, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi buông ra, mà nhìn vào trong cổng lớn quân khu Yên Kinh.
 
Binh lính gác cửa quân khu, sớm đã phát hiện hai người Trần Phàm, từ lúc hai người bắt đầu xuống xe bọn hắn đã tập trung hai người, nhất là Trần Phàm, bọn hắn ngửi được khí tức nguy hiểm trên người Trần Phàm!
 
Nhưng Trần Phàm cùng Tô San cũng chưa tới gần nên bọn hắn vẫn thờ ơ.
 
– Thực xin lỗi hai vị, nơi này là quân khu Yên Kinh, người không phận sự không cho phép tiến vào!
 
Ngay khi Trần Phàm mang theo Tô San đi tới cửa lớn quân khu, trong đó có một gã binh lính tay cầm súng, xoay người, mặt không chút thay đổi nói, đồng thời ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, trong con ngươi toát ra vẻ đề phòng.
 
– Phiền toái hỗ trợ chuyển điện thoại cho Trần Chiến.
 
Đối mặt với vẻ mặt binh lính kia đang đề phòng, Trần Phàm biểu hiện thập phần khách khí.
 
Trần Chiến?
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, cả đám binh lính kể cả người vừa hỏi chuyện đều có biểu tình vẻ mặt kinh ngạc.
 
Ở Trần gia, Trần Chiến là một phế vật, không có sở cầu, sắm vai nam nhân tốt, người chồng tốt, mà ở trong quân, Trần Chiến vĩnh viễn từng là một thanh quân đao đại sát tứ phương, được đánh giá là một thanh quân đạo sắc bén!
 
– Được, xin chờ một chút!
 
Có lẽ Trần Phàm nhắc tới tên Trần Chiến, giọng nói của binh lính kia cũng trở nên có chút khách khí hơn.
 
Sau đó binh lính dựa theo lời Trần Phàm, gọi điện thoại cho Trần Chiến.
 
Mà thân hình Trần Phàm cũng nhẹ nhàng run lên một chút.
 
Chỉ thoáng qua.
 
Không rõ ràng.
 
Nhưng chính bản thân Trần Phàm cũng rõ ràng nhận thấy.
 
Là khẩn trương sao?
 
Trong lòng Trần Phàm đang tự hỏi mình, nhịn không được nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
 
Là bàng hoàng.
 
Ngay sau đó, trong lòng hắn trào ra một đáp án.
 

"Tuổi trẻ chính là vào lúc đối mặt với khó khăn vất vả, phải nỗ lực phấn đấu. Bạn nhất định phải tin tưởng, đằng sau mỗi sự nỗ lực phần thưởng luôn được tăng lên gấp bội. Cuộc sống ngày hôm nay là do sự quyết định của ba năm trước, nhưng nếu hôm nay bạn vẫn sống cuộc sống giống như ba năm trước, vậy thì ba năm sau bạn vẫn sẽ chỉ như vậy mà thôi." – 999 lá thư gửi cho chính mình | Miêu Công Tử.

Các chương truyện Cực Phẩm Thiên Vương

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,