Gió đêm thổi qua từng cơn nhè nhẹ, khiến cho hoa cỏ trong hoa viên không ngừng đong đưa, mùi hương trôi dạt theo gió, tràn ngập ở khắp mọi ngõ ngách bên trong hoa viên…
Bởi vì lo lắng Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh xung đột, Sở Qua đang nằm trong phòng ngủ riêng của mình ngây người, cuối cùng không kiềm chế được nội tâm hiếu kỳ, liền đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, kiễng năm đầu ngón chân, lén lút đi về phía thư phòng nằm ở cuối hành lang.
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã làm trò trước mặt Trần Phàm, đánh điện thoại cho Dương Viễn, quan tổng tài của tập đoàn Thiên vấn. Lúc này, nàng đang nâng một ly Đại Hồng trà màu đỏ thẫm, nhìn như đang uống, mà thật ra là đang dùng dư quang nơi khóe mắt, đánh giá Trần Phàm, đồng thời suy nghĩ xem kế tiếp mình nên nói cái gì.
Có thể nói, biểu hiện của Trần Phàm ở buổi tối hôm nay, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nàng. Nguyên bản, ở trong kế hoạch của nàng, Trần Phàm cùng nàng có chung địch nhân, nàng sẽ mượn lý do này đem Trần Phàm trói buộc lên con thuyền Hồng Trúc Bang, gia tăng lợi thế đối kháng cùng Thanh Bang. Nhưng thật không ngờ, Trần Phàm hoàn toàn không hề có hứng thú đối với chuyện này.
Càng khiến cho nàng không thể hiểu nồi chính là, Trần Phàm muốn nàng gọi điện cho Dương Viễn, để Dương Viễn xuất đầu bang trợ giúp đỡ Tiêu Gia ở Hàng Châu. Điều này khiến cho nàng nhìn không thấu Trần Phàm!
Trần Phàm có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Phủ Hồng Trúc đang quan sát mình, bất quá hắn cũng không mấy quan tâm lắm. Sở dĩ hắn không muốn hợp tác cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, đầu tiên là cảm thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng phương thức đào hầm, khiến cho hắn có chút không thoải mái, cái loại cảm giác nàỵ giống như là đang bị Hoàng Phủ Hồng Trúc tính kế vậy. Điều thứ hai, nếu như phải đối phó với Tiết Cường, hắn vẫn muốn dùng phương pháp ám sát hơn, dù sao, nếu như thực hiện theo phương thức ám sát, lấy năng lực có thể giết người trong vô hình của bản thân hắn, thì căn bản là sẽ không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Tương phản, nếu như hợp tác cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đối kháng trực tiếp với Tiết gia, thì chuyện đó không phải một hai ngày mà có khả năng thành công được. Đây cũng không phải là hắn sợ Tiết gia, chỉ bởi vì ngày hôm nay hắn đã dần thích ứng cuộc sống vô ưu vô lo cùng đám người Tô San, cho nên không muốn có thay đồi gì ở trong khoảng thời gian này.
Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đầu tiên Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền vào, trong lòng vừa động, lập tức hiểu ra chuyện gì rồi. Lời vừa ra đến bên miệng liền nuốt ngược trở xuống.
Hoàng Phủ Hồng Trúc còn có thể phát hiện ra Sở Quan đang rón rét đến gần, thì Trần Phàm hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền vào, Trần Phàm mỉm cười dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nói:
– Hoàng Phủ tiểu thư, buổi nói chuyện hôm nay chấm dứt ở đây đi.
– Hảo!
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, sau đó nói:
– Tiểu Qua, không cần trốn bên ngoài nữa, con vào đi.
Ấn?
Ngoài cửa, Sở Qua vừa mới đem tai dán lên trên cánh cửa thư phòng, thì đã nghe thấy thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc. Sở Qua hoảng hốt, theo bản năng muốn lùi về phía sau, bất quá ngẫm lại vẫn đẩy cửa ra, diễn cảm xấu hồ nói:
– Cái này…cái này…Tiểu cô, sư phụ…hai người không có vấn đề gì chứ?
Khi nói chuyện, Sở Qua tỉ mỉ quan sát biểu tình của hai người, cố gắng theo diễn cảm trên khuôn mặt hai người phỏng đoán xem, lúc trước giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn hay không.
Vô luận Hoàng Phủ Hồng Trúc hay là Trần Phàm, đều là người có được năng lực khống chế cảm xúc không sai, Sở Qua làm sao có thể thông qua diễn cảm mà suy đoán ra ý tưởng trong nội tâm của hai người đây chứ?
Trông thấy bộ dáng lo lắng của Sở Qua, biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút phức tạp, theo sau tức giận nói:
– Chúng ta liệu sẽ có chuyện gì đây chứ? Hay là đang lo lắng sư phụ con không đánh được ta? Ta nghe Độc Nhất Đao nói qua, mười hắn cũng không phải là đối thủ của sư phụ con ah!
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa thốt ra lời này, cũng đã khiến cho Trần Phàm kinh ngạc không thôi. Theo từ khi bắt đầu gặp Hoàng Phủ Hồng Trúc, hắn thấy nàng luôn mang bộ dáng lãnh nhược băng sương, đó chính là cái loại băng sương phát ra từ trong nội tâm, lảng tránh người khác từ ngoài ngàn dặm. Đồng thòi, nàng còn kèm theo chút âm hiểm giả dối giống như độc xà.
Một nữ nhân như vậy mà cũng biết nói chuyện bằng ngữ điệu hóm hỉnh nữa ư? Điều này bảo Trần Phàm làm sao không ngạc nhiên đây. Bất quá rất nhanh Trần Phàm đã bình thường trở lại, sợ rằng ngày thường Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng hay nói giỡn vói Sở Qua như thế mà thôi. Dù sao, Sở Qua đối với nàng mà nói, thực sự là quá mức trọng yếu.
– Tiểu Cô ah! Đó là nhất định rồi, sư phụ của con chính là phong cách nhất.
Sở Qua trưng bày ra diễn cảm lý thường đúng là như thế, nói.
Đối mặt với mã thí của Sở Qua, Trần Phàm giống như đã thành thói quen, không có bao nhiêu phản ứng, mà nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười nói:
– Hoàng Phủ tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cần phải quay về nhà rồi.
– Hảo!
Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dậy gật đầu, theo sau chần chừ nói:
– Tôi thấy anh không đi xe, để tôi đưa anh về.
Tôi đưa anh về…
Bỗng dưng nghe được bốn chữ này, không riêng gì Sở Qua, mà tựu ngay cả Trần Phàm cũng thoáng ngẩn người ra. Hắn nằm mơ cũng sẽ không ngờ, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại chủ động đưa hắn quay trở về!
Trần Phàm còn cảm thấy kinh ngạc, huống chi là Sở Qua đây?
Trong lúc khiếp sợ, Sở Qua đảo mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như đang nhìn quái vật bình thường, ánh mắt kia tựa như đang nói:
– Tiểu cô, có nhầm hay không vậy? Chẳng lẽ con không thể đưa hay sao? Bảo tiêu ngoài cửa không thể đưa hay sao?
Bất quá Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không thèm để ý tới Sở Qua, mà thâm ý liếc mắt nhìn Trần Phàm.
Nhận thấy được nét khác thường trong mắt của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm liền hiểu ra, hắn biết Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn còn chuyện muốn nói với mình. Hiểu được chuyện này, Trần Phàm không hề từ chối, mà gật đầu nói:
– Hảo!
– Tiểu cô, con cũng muốn đi đưa sư phụ về?
Sở Qua phục hồi lại tinh thần, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
Hoàng Phủ Hồng Trúc nghiêm mặt:
– Không được, con ở nhà ngoan ngoãn học đi, lần thi giữa kỳ vừa rồi, thành tích đã kém hơn rất nhiều đó.
– Hừ!
Sờ Qua nhỏ giọng hừ lạnh một tiếng, dường như đối vói chuyện tình mình không thể đưa Trần Phàm về, mà cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Thanh âm của Sở Qua tuy nhỏ, nhưng Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc đều nghe được rõ ràng, Trần Phàm thì không việc gì, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc thiếu chút nữa đã tức khí ngất đi, trong lòng dở khóc dở cười, mà ngoài mặt thì lạnh lùng quát:
– Còn không mau đi về phòng đi.
Vừa thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc phát hỏa, Sở Qua không dám tiếp tục lưu lại, mau chóng đạp chân ga, phóng thẳng ra bên ngoài. Trước khi rời đi, còn âm thầm hướng Trần Phàm làm ra cái tư thế cổ vũ, dường như đang nói:
– Sư phụ, thêm chút sức nữa, cố gắng đẩy ngã tiểu cô đi…
Thấy Sở Qua trộm làm ra cái thủ thế kia, đôi vai gầy nhỏ của Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ run lên, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt được thành lời.
Còn Trần Phàm thì bảo trì trầm mặc, hắn có thể nhìn thấu tình cảm thân mật giữa Hoàng Phủ Hồng Trúc và Sở Qua, đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng Phủ Hồng Trúc thường hay thất thố ở trước mặt Sở Qua.
Theo sau, Trần Phàm dẫn đầu bước xuống đại sảnh tầng một, còn Hoàng Phủ Hồng Trúc thì quay về phòng riêng thay quần áo. Nói chung, tốc độ nữ nhân thay quần áo và tốc độ nữ nhân bị nam nhân cởi quần áo là hoàn toàn tương phản nhau. Nhưng riêng Hoàng Phủ Hồng Trúc thì ngoại lệ, tốc độ thay quần áo của nàng thực sự rất nhanh. Chỉ năm phút thời gian sau, nàng đã khoác một chiếc áo choàng và quần da màu đen lên người, đồng thời đi giày cao gót bước xuống dưới lầu.
Trang phục thay đổi, lập tức đã làm cho khí chất của Hoàng Phù Hồng Trúc cũng
thay đổi, hơn nữa phối họp cùng biểu tình lãnh nhược băng sương của nàng, cả người nàng liền tản xuất ra một cỗ chân khí âm nhu nồng đậm!
Hai người vừa bước ra khỏi đại sảnh tầng một, những thành viên Ám Đường canh gác bên ngoài liền chú ý, trong đó có bốn gã thành viên Ám Đường nhanh chóng thông tri cho đồng đội ở bên ngoài biệt thư, sau đó liền bám theo ở phía sau hai người.
– Tôi sẽ lái xe.
Sau khi Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến vào ga – ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc liền từ chối bảo tiêu lái xe, mà tính toán đích thân mình sẽ cầm vô lăng.
Lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc làm cho tên thành viên Ám Đường đang muốn mở cửa xe ra, lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Không riêng gì hắn, mà những thành viên Ảm Đường khác trên mặt cũng tràn đầy thần sắc kinh ngạc…
ở trong kí ức của bọn hắn, Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ làm tài xế qua cho mỗi mình Sở Vấn Thiên mà thôi. Trừ bao nhiêu đó ra, không hề có một người nào, một cái nam nhân nào được hường cái loại vinh dự này. Thậm chí, nói khoa trương hơn một chút, nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, ở Đông Hải, thậm chí là giới thượng lưu ở phía Nam quốc nội sẽ nhấc lên một hồi mưa rền gió dữ.
Không quản đến thần sắc kinh ngạc của thành viên Ám Đường, Hoàng Phủ Hồng Trúc đích thân mở cửa ghế phụ, làm ra một cái thủ thế mòi:
– Trần tiên sinh, mời!
Hoàng Phủ Hồng Trúc tỏ thái độ khách khí, khiến cho Trần Phàm có chút nghĩ không ra, bất quá hắn vẫn trực tiếp ngồi vào trong ghế tay lái phụ. Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc mới sang phía cửa bên kia, mở cửa xe hơi ra, an vị khởi động máy xe, cùng lúc này, tám gã thành viên Ám Đường võ trang đầy đủ, cũng ngồi lên hai chiếc xe Benz, một trước một sau hộ tống chiếc xe Audi A8 của Hoàng Phủ Hồng Trúc vào giữa.
Cùng xe của Tô San bất đồng, trong xe của Hoàng Phù Hồng Trúc không bày trí mấy thứ tiểu trang sức xinh xắn gì. Điều giống nhau duy nhất chính là, trong xe đều tràn ngập mùi thơm cơ thể của nữ nhân…
Trong xe hơi, ngón tay phấn nộn của Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng gõ trên cần vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thoạt nhìn giống như là đang rất chuyên tâm. Nhưng trong ánh mắt kia lại có chút mơ hồ, cũng chẳng biết là nàng đang suy nghĩ tới chuyện gì.
Theo dư quang ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia. Trần Phàm có thể nhận thấy được, bỗng nhiên từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc toát ra một cỗ chân khí ưu thương. Hắn biết, tối nay Hoàng Phủ Hồng Trúc đích thân lái xe, hơn phân nửa là đang khơi gợi lên kí ức.
– Những gì đã mất trong quá khứ, chúng ta không thể thay đổi được, cái chúng ta có thể làm chính là cần phải nắm chắc hiện tại mà thôi. Vô luận phát sinh sự tình gì, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn.
Có thể là do chân khí ưu thương toát ra trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc cộng hưởng, mà Trần Phàm không nhịn được, khẽ lắc đầu cảm thán một câu.
Lời này của Trần Phàm vừa thốt ra, thân thể trong chiếc áo choàng màu đen không khỏi khẽ run rẩy lên. Bất thình lình, Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Audi A8 lập tức hung hăng chồm ra ngoài, biến mất ở trong màn đêm tăm tối.
Hành động bất thình lình của Hoàng Phủ Hồng Trúc đã làm cho đám thành viên Ám Đường bảo hộ nàng biến sắc, không nói hai lời, lập tức nhanh chóng đuổi theo.
Luận kĩ thuật lái xe, Hoàng Phù Hồng Trúc còn siêu cường hơn Sở Qua rất nhiều. Lúc chiều, Sở Qua đón Trần Phàm đến biệt thự, cần phải mất hai mươi bảy phút thời gian, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ cần đến hai mươi phút đồng hồ mà thôi.
Nhanh như tia chớp, bốn chữ này dùng để hình dung hành vi lái xe của nàng phi thường chuẩn xác.
– Tư…
Nương theo sau một cú batile hoàn mỹ, chiếc Audi A8 màu đen trôi trên mặt đường, cuối cùng dừng ở trước tiếu khu nhà Trần Phàm.
Khi xe dừng máy, Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Có lẽ bởi vì tốc độ quá nhanh đã kích thích, khiến cho trên khuôn mặt băng sương lạnh lùng dâng lên một tia ửng hồng, khóe miệng cũng nhếch lên một đường cong câu hồn lạc phách…Mê hoặc chúng sinh…!