Dai Fu khóc.
Thân là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất toàn bộ Anh quốc thậm chí là Châu Âu, sức khống chế của Dai Fu có thể dùng từ khủng bố để mà hình dung.
NhưngNgay giờ khắc này, lại thấy Trần Phàm điên cuồng biểu diễn, cảm thụ nội tâm thê lương, nàng từng đi vào trong nội tâm Trần Phàm, tiếp xúc qua thế giới bóng tối thê lương kia, nàng lặng lẽ khóc không chút âm thanh.
Những người khác, lúc còn bốn tuổi, còn trốn trong ngực mẹ mình làm nũna, mà nam nhân kia lại bị ném tới nơi hoang vu không một bóng người, cả ngày ngâm mình trong giá lạnh, làm bạn cùngbầy sói, loại cảm giác này ai biết?
Lại có ai có thể hiểu được một nhi đồng sáu tuổi một mình một người đứng trong núi sâu không có một bóng người, chung quanh chỉ có hắc ám cùng rét lạnh, đồng thời còn phải đề phòng dã thú công kích là loại cảm giác như thế nào?
Loại hắc ám này, thời thơ ấu không có chút ánh mặt trời kia, ai biết?
Thời thơ ấu đầy bóng tối trôi qua. đã phải đón lấy chỉ là nhiệm vụ lần lượt, một cuộc lại một cuộc chiến đấu, sự ly biệt của sống và chết, sự tàn nhẫn giết chóc vô tình, sớm đã làm trái tim của nam nhân kia kiên cường tới một trình độ thật đáng sợ!
Nhưng…Khi người thân cận nhất, người mà nam nhân kia tôn kính nhất trong cuộc đời, người đã dạy dỗ hắn hết thảy, người đã làm bạn cùng hắn mười bốn năm, là vị sư phụ của hắn, chiến hữu, huynh đệ, như người cha ruột của hắn, vì cứu hắn. đã đờ đạn cho hắn, chết Ngay trước mặt hắn thì trái tim kiên cường của hắn giống như bị búa tạ hung hăng đập vào, phát thành mảnh nhỏ!
Giết chóc!
Giết chóc vô cùng!
Hắn dùng giết chóc phát tiết lửa giận trong nội tâm, nhưng…cho dù là hắn có tàn sát hết người trong thiên hạ, trái tim bị phá nát kia còn có thể phục hồi sao?
Đọa lạc, rượu, thậm chí sinh ra ý niệm tự sát trong đầu!
Người nam nhân này từng đi hướng vực sâu hắc ám… Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Dù là hôm nay, hắn che phủ nội tâm. đội một lớp mặt nạ giả tạo, cô độc trà trộn vào trong thế giới không hòa hợp với hắn, nhưng ít nhất, hắn đã dần dần rời xa vực sâu tử vong, dần dần đi hướng quang minh.
Nhìn nam nhân trên sân khấu bởi vì vận động kịch liệt mà thở dồn dập, tầm mắt Điền Thảo mơ hồ, nước mắt không ngừng lướt qua khuôn mặt kiên nghị của nàng, nàng cắn chặt môi, cố gắng cho mình ngừng khóc, nhưng mà hết thảy đều là phí công.
Có lẽ bởi vì nàng từng trải qua tao ngộ bi thảm, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức thê lương từ trên người Trần Phàm toát ra, nàng có thể cảm nhận được sự bi thương trong lòng Trần Phàm.
Vẻ bi thương này giống như là thuốc phiện, cắn nuốt lên toàn bộ lý trí của nàng, làm nàng trong bất tri bất giác bị nghiện.
Cùng lúc đó, ban đầu bởi vì sự xuất hiện của Trần Phàm mà làm Sở Qua vô cùng kích động, lúc này hắn lại hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hắn đò Hồng mắt, nắm chặt hai đấm, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh cô độc trên sân khấu, trong lòng run rẩy kịch liệt.
Cho tới nay, hắn lấy diện mạo của một nhị thế tổ đối mặt mỗi người, hắn dùng tư thế cuồnạ vọng bá đạo coi rè hết thảy, bởi vì để mình có thể che giấu sự bi thương không thé hủy diệt từ tận sâu trong nội tâm!
Sự yếu ớt sau vẻ ngoài cuồng đãng, ai biết?
Biểu diễn của Trần Phàm đã thật sâu xúc động nội tâm của hắn…
Ngọn đèn trên sân khấu dần dần mờ đi, thân ảnh khiến cho người xem rung động không gì sánh kịp dần dần biến mất, khán giả cũng vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ sắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước.
– Rống!
Chờ khi toàn bộ sân bóng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, khán giả áp lực hồi lâu hoàn toàn điên cuồng, bọn họ điên cuồng mà hét lên. Giống như ngọn núi lửa phun trào, tuôn ra áp lực cảm xúc tận sâu trong nội tâm!
Không có biểu diễn hoa lệ, không có kỹ thuật nhảy duyên dáng, có chỉ là thuần túy lực lượng!
Giờ khắc này, bọn hắn mới hiền được, nguyên lai lực lượng cũng có thể bốc hơi thành nghệ thuật!
Đây mới thực sự là nghệ thuật!
Chân chính nghệ thuật không giống như Triệu Hoành phục chế bắt chước cổ nhân sáng tạo, cũng không giống như buổi biểu diễn kinh điển của Dai Fu. đó không có linh hồn. đó không thể gọi là làm nghệ thuật, đó chỉ có thể gọi là biểu diễn.
Nghệ thuật chân chính, có thể thông qua phương thức vô hình dao động lòng người, thay đổi thế giới nội tâm của mọi người.
Trần Phàm làm được.
Vài giây sau, ngọn đèn hiện trường lại sáng lên, ngọn đèn chiếu sáng mỗi ngõ ngách của sân bóng, tùy ỷ có thể nhìn thấy có người đang thất thanh rốna to, cùng người xem nào đó đang kìm lòng không được mà rơi nước mắt.
Buổi biểu diễn của Trần Phàm làm xúc động chuyện cũ thương tâm trong lòng bọn họ, đồng thời cảm giác tràn ngập lực lượng, dũng cảm tiến tới, cuộc chiến không dứt, tinh thần tuyệt không cúi đầu thật sâu cảm động họ, làm cho họ hiểu được mặc kệ từng có quá khứ thống khố ra sao, đều phải Giống như một chiến sĩ, kiên cường, dũng cảm đi đối mặt Tương lai!
Tiếng hét chói tai vang lên thật lâu không thôi, một ít khán giả kêu gào nhào lên sân khấu, bọn họ như từ điệu vũ được cung cấp lực lượng, tựa hồ chỉ có dùng phương thức này mới có thể đem cảm xúc rối bởi trong nội tâm phát tiết được ra ngoài!
Cả hội trường lâm vào giữa sự điên cuồng cực độ.
Hiệu quả hoàn toàn không phải buổi biểu diễn của Triệu Hoành đủ khả năng đạt tới!
Có lẽ tự Triệu Hoành cũng hiểu được điểm này, cả người hắn giống như vừa bị sét đánh, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã được người xung quanh tán thưởng có được thiên phú khiêu vũ, khi hắn lớn lên, thiên phú của hắn càng bày ra tinh tế, thế cho nên kể cả Johngon đều vừa ý, vì thế đích thân biên vũ cho hắn.
Hết thảy hết thảy, để cho hắn luôn luôn sinh hoạt trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, tự thân hắn luôn tràn ngập cảm giác về sự ưu việt!
Thẳng đến có một ngày, Johngon nói với hắn: Người trẻ tuổi, cậu rất có thiên phú, nhưng điệu nhảy của cậu thiếu khuyết linh hồn, vì thế nhất định cậu không thể trở thành vũ Vương xuất sắc như Michael Jackson!
Nguyên bản đối với sự đánh giá này, Triệu Hoành không phục, theo hắn xem ra, nếu hắn không phải vì hoàn thành sứ mạng anh hắn giao cho hắn, phân tán tinh lực học tập tri thức kinh tế, như vậy hắn đã có đủ thời gian cùng tinh lực đi luyện khiêu vũ, do đó trở thành vũ Vương được chú ý nhất trên thế ai ới!
Mà quan sát buổi biểu diễn vừa rồi. Triệu Hoành rốt cục hiểu được, Johngon đánh giá không hề sai!
Đoạn vũ vừa rồi biểu hiện ra lực ảnh hưởng cùng lực lượng, là hắn không thể có I được, hơn nữa hắn còn hiểu được, thử này không thể dựa vào cố gắng là có thể bù lại!
Loại lực ảnh hưởng cùng lực lượng giống như trăng trong nước, hoa trong gương, để cho hắn theo không kịp.
Hiểu được điểm này, cả người Triệu Hoành giống như mất hết hồn phách, thế cho nên hoa tươi trong tay rơi lên mặt đất cũng không biết.
Đoạn vũ vừa rồi, giống như một con dao sắc bén. đâm vào trái tim của hẳn, làm sự kiêu ngạo những năm qua thông qua vũ kỹ của hắn đạt được bị phá nát thành mảnh nhỏ!
– Tùy tiện đi ra một con chó con mèo đã đẩy ta xuống?
– Điều này sao có thể?
Sắc mặt Triệu Hoành một mảnh tái nhợt, hai mắt đõ bừng, thân mình không thể khống chế run rẩy lên!
– Tạp chủng cẩu Nương dưỡng. đừng để cho tao biết mày là ai, nếu không tao sẽ cho mình chết còn thảm hơn chó!
Trí mạng đả kích khiến cho Triệu Hoành hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn lâm vào điên cuồng, thế cho nên ghen tỵ sinh hận.
Cùng lúc đó, đám người điên cuồng phóng nhanh về sân khấu, phảng phất quyết tâm phải tìm ra cho được Trần Phàm.
Nhìn đám người hoàn toàn lâm vào trong điên cuồng. Tô San vẫn đứng trong phòng thay đồ quan sát diễn xuất vẫn bị vây trong nỗi khiếp sợ.
Phía trước, nàng còn bởi vì sự sai lầm của mình mà tâm tình mất mát, hiện giờ, quan sát đoạn vũ này, cảm nhận được tinh thần toát ra từ trong đoạn vũ, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình kỳ thật cũng không kiên cường, ngược lại, yếu ớt như một đứa bé.
Thẳng đến khi đám người xông lên sân khấu. Tô San mới lấy lại tinh thần, nàng I hiền được, chính mình nếu còn tiếp tục ờ lại chỗ này, sẽ bị đoàn người bao phủ.
Hiểu được điểm này, Tô San nhìn thoáng lên sân khấu, ở trong lòng nói một câu: Cảm ơn.
ông!
Ngay khi Tô San vừa nói xong mấy chữ đó, di động đột nhiên vang lên. Tô San ngây ra, vừa bước đi, vừa mở ra di động, kết quả nhận ra là tin nhắn do Trần Phàm phát tới. Mang theo một tia tò mò cùng nghi hoặc, Tô San mờ nội dung tin nhắn.
– Nha đầu ngốc, có xem biểu diễn vừa rồi không? Con người khi còn sống thật dài lâu. ờ nhân sinh buồn chân, mỗi người đều sẽ có thời gian bị ngã. Ngã cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi ngã cũng khôngđứng dậy được.
Ngạc nhiên đọc được tin nhắn này, thân thế Tô San kịch liệt chấn động. Theo sau, trong óc của nàng dần hiện ra thân ảnh mang mặt nạ màu đen trên sân khấu.
Là hắn?
Đột nhiên, trong lòng Tô San tuôn ra một ý niệm điên cuồng, cả người rùng mình không dứt!