“OK. OK… Có lẽ vì phản cảm với chuyện đám hỏi giữa hai nhà, nhưng càng về sau em lại càng lãnh đạm với hắn hơn, đây là vấn đề mặt mũi. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất, đoán chừng yêu thích ai cũng đều dùng tiền để chèn ép. Thiếu gia nha, thủ đoạn nhất định là không có bao nhiêu, ban đầu thì tỏ phong độ thân sĩ, đáng tiếc lại không có hiệu quả, hiện giờ đối đầu với em cũng vì muốn khiến em chú ý đến hắn, dù là hảo cảm hay ác cảm, em có mắng chửi hắn thì quá nửa là hắn vẫn cảm thấy đắc ý…”
Đông Phương Uyển nhìn hắn không có chút hảo cảm:
“Anh, không phải anh định đề nghị em làm gì đó với hắn, để sau này hắn sẽ bỏ qua cho em chứ?”
“Đương nhiên không phải vậy! Nếu thật sự đến nước đó thì anh sẽ trực tiếp đến nói chuyện với hắn. Suy nghĩ của anh là, nếu như em cảm thấy khó khăn thì có một biện pháp khá đơn giản.”
Đôi mắt Đông Phương Uyển tỏa sáng:
“Là biện pháp gì? Nói mau nói mau.”
“Em mắng hắn một trận. Ý anh là, em mắng hắn trước mắt công chúng. Chẳng hạn thế này, tôi khổ cực tạo dựng công ty đồ chơi, hi vọng gia tộc có thể thừa nhận, kiên trì lâu như vậy đã rất khó khăn, tên khốn anh không theo đuổi được nữ nhân lại dùng tiền chèn ép, có tiền là giỏi lắm sao. Đương nhiên hắn có tiền đúng là rất giỏi, lúc em mắng hắn phải biểu hiện mình uất ức, khóc lên cũng không sao, quan trọng nhất là nhất định phải chảy nước mắt. Biểu hiện sự quật cường của em, biểu hiện sự uất ức của em, thậm chí em có thể hắt rượu vào hắn. Anh đảm bảo hắn sẽ không hề mất hứng, sau đó…”
Đông Phương Lộ cười.
“Sau đó hắn sẽ cảm thấy mình không đúng, bởi vì mục đích đã đạt đến, em biểu hiện mặt mềm yếu của mình trước mặt mọi người vì hắn. Sau chuyện này, anh đảm bảo hắn không chỉ không quấy rầy em nữa, có lẽ hắn còn giúp em tìm lại các mối làm ăn. Lôi Khánh nha, a, chính là loại người như vậy…”
Nếu như Gia Minh ở đây thì có lẽ sẽ cảm thấy sau này Đông Phương Lộ trở thành người lãnh đạo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không có gì bất ngờ. Tính tình công chính và bình thản không khiến người ta có cảm giác bị áp bách, hiểu rõ lòng người, co được giãn được, từ khía cạnh nào đó mà nói, có lẽ đây cũng có thể xem như vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Cũng bởi vì tính cách và tài năng như vậy, mặc dù trong gia tộc thuộc tầng cao nhất của Viêm Hoàng Giác Tỉnh có nhân vật nhìn có vẻ kinh tài tuyệt diễm là Ứng Tử Lam, trong cuộc tranh quyền đoạt lợi của một đời tuổi trẻ Đông Phương Lộ lại lặng lẽ ngồi được đến vị trí cao nhất.
Chẳng qua, sau khi suy nghĩ một lát, Đông Phương Uyển vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Em không muốn, làm thế này… Hừ, anh, em nghĩ sẽ thử trực tiếp đánh bại tên ẻo lả chỉ biết dựa vào gia tộc kia. Nếu như không được thì mới dùng đến biện pháp này.”
“Đương nhiên.”
Đông Phương Lộ nói.
“Anh đã sớm đoán được, với cá tính mạnh mẽ của em thì chắc chắn sẽ không dùng biện pháp này. Thực ra chỉ cần mâu thuẫn giữa em và Lôi Khánh không đến mức thâm cừu đại hận thì biện pháp này bất cứ lúc nào cũng có hiệu quả. Nếu như cần hỗ trợ ở phương diện khác thì cứ nói, đều là anh em thân thích, mạng lưới quan hệ của bản thân cũng là một loại vốn liếng, em hoàn toàn không có ý định dựa vào lực lượng của gia tộc, trên thực tế cũng khiến mình bị hạn chế nhiều lắm.”
“Như vậy mới khiến người khác tâm phục khẩu phục được chứ!”
Đông Phương Uyển cười tự tin.
Hai người chậm rãi bước đi, lúc này đã gần ra đến đại sảnh tổ chức bữa tiệc. Đông Phương Lộ bỗng vỗ vai em gái mình, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng:
“Vậy thì, còn có một chuyện quan trọng nhất.”
“Chuyện gì?”
“Cố Gia Minh đã có bạn gái, em nhất định không được thích hắn. Nhớ lấy, nhớ lấy!”
“Anh!”
Trong nháy mắt. Đông Phương Uyển lập tức trừng mắt hờn dỗi, giơ tay lên muốn đánh hắn. Chỉ là thân thủ Đông Phương Lộ rất nhanh nhẹn, nàng vừa vung tay lên thì hắn đã chạy ra thật xa, vẫy tay lại:
“Nhất định phải nhớ kỹ đó!”
Để lại Đông Phương Uyển một mình, tức giận đến dậm chân.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt, hai anh em này đương nhiên sẽ ngồi cùng một chỗ, chẳng qua mặc dù bây giờ vẫn chỉ là học sinh trung học nhung mỗi người đều có khoảng trời riêng của mình. Đông Phương Lộ là người nối nghiệp của Đông Phương gia, phải nhận thức rất nhiều ông chủ, Đông Phương Uyển phải gặp những thương nhân khác tìm hướng tiêu thụ cho công ty đồ chơi. Vào đến đại sảnh yến hội, hai người liền vẫy tay tách ra.
Bầu không khí trong đại sảnh nhiệt liệt, tiếng người cười nói ầm ĩ. Lúc này đã hơn năm giờ, tân khách đã đến được chừng một nửa, quy mô đã tương đối khổng lồ. Từng nhóm người quen biết đứng nói chuyện với nhau, cũng có một số người quây lại đánh bài giết thời gian. Đông Phương Uyển chào hỏi những người quen biết ở gần đó rồi đảo mắt khắp sảnh tìm bóng dáng Gia Minh, chỉ là bia đỡ đạn chưa tìm được nhưng Lôi Khánh đã ở trong tầm mắt của nàng. Tên kia đang ở một góc đại sảnh nói chuyện với đám bạn xấu của hắn, thấy nàng nhìn sang liền cười vẫy tay. Đông Phương Uyển chán ghét chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Đám người Lôi Khánh kết giao này phần lớn đều là con một số cán bộ, phú hào, mặc dù đều là đám ăn chơi trác táng nhưng mạng lưới liên lạc lại đặc biệt khổng lồ, hơn nữa làm rất nhiều việc thậm chí còn không suy nghĩ đến ảnh hưởng về kinh tế chân chính, chẳng hạn như Lôi Khánh nói:
“Tôi thích Đông Phương Uyển, nhưng cô ấy không thích tôi.”
Những người này liền đáp lại như giúp bạn không tiếc mạng sống:
“Không sao, chúng tôi giúp anh.”
Sau đó, cùng với sự đồng ý ngầm của một nhóm người của Đông Phương gia, lượng tiêu thụ của công ty đồ chơi lập tức giảm sút trong vòng mấy tháng. Đông Phương Uyển hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, việc mình đặt hoàn toàn tâm huyết vào, trong mắt bọn họ, thậm chí chỉ là công cụ để tán gái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
Tính tình nàng trước giờ đều mạnh mẽ, muốn đi đến thành công mà không cần sự trợ giúp của gia đình, nhưng bị chèn ép như vậy đúng là vẫn cảm thấy khó khăn. Lôi Khánh có một đám huynh đệ, mà cho dù nàng cũng có một đám tỷ muội, nhưng những tỷ muội này nhiều lắm cũng chỉ giúp nàng dùng nước hoa cao cấp Chanel, áo khoác quý báu Prada và cùng nàng đi dạo phố, mua sắm điên cuồng mà thôi.
Hiện giờ Lôi Khánh đã lợn chết không sợ nước sôi rồi, mình ghét tầm mắt hạn hẹp của hắn, lát nữa chắc chắn là sẽ đến đây bắt chuyện, có lẽ đúng như anh nói, hắn muốn mình mắng hắn, quan trọng hơn là hắn muốn mình khóc… Thích một cô gái liền ức hiếp đến mức nàng phải khóc lên, quả thực không khác gì mấy đứa trẻ trong trường mầm non, trẻ con đến cực điểm… Nghiến răng nghiến lợi mắng thầm, nàng xoay người tìm kiếm tung tích của bia đỡ đạn nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Hôm nay tới mừng sinh nhật, Đông Phương Uyển đến với tư cách vãn bối, nàng mặc váy màu sắc ấm áp, giày cao gót duyên dáng, tựa như một đóa hoa cúc thanh nhã, nhưng nàng đang tức giận, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Trong thời gian ngắn không tìm được Gia Minh, nàng tùy tiện ngồi xuống một chỗ, cau mày lại.
Tính tình Đông Phương Uyển ngay thẳng từ nhỏ, nhưng bởi vì luôn được rèn luyện, trừ khi bị Gia Minh trêu chọc, nếu không sẽ cực ít xuất hiện tình huống tức giận không kiềm chế được, không vừa lòng với Gia Minh hay Lôi Khánh thì vẻ mặt cũng chỉ trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng có người đi qua liền lập tức mỉm cười chào hỏi. Không lâu sau, một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Đây không phải Tiểu Uyển sao? Đã lâu không gặp.”
Đứng dậy, Đông Phương Uyển tìm kiếm những khuôn mặt kiêu ngạo trong trí nhớ của mình, lập tức tìm được đáp án, sau đó cũng cười lên:
“Chào, anh là… Ứng Tử Phong sao?”
“Mới gặp có vài lần, không ngờ Tiểu Uyển vẫn nhớ anh.”
Ứng Tử Phong kia cười đến rực rỡ. Cũng phải nói, người nổi tiếng nhất của Ứng gia đương nhiên là Ứng Hải Sinh, Ứng Tử Lam khá có danh tiếng trong lớp thanh niên, còn Ứng Tử Phong vẫn bị ánh sáng của anh trai che lấp, tuy có đến Đông Phương gia mấy lần nhưng cũng chỉ được người khác giới thiệu với Đông Phương Uyển, chưa từng nói chuyện lần nào, không nghĩ tới người này lại vẫn nhớ được nàng. Gia tộc đứng đầu ở phía đông nam lớn hơn Đông Phương gia cả mấy lần, nàng đương nhiên không dám sơ xuất, cười nói:
“Đương nhiên là nhớ, anh cùng đến mừng sinh, nhật sao?”
“Đến cùng với thầy Hứa Mặc.”
Ứng Tử Phong cười chỉ Hứa Mặc cách đó không xa. Đông Phương Uyển cũng biết, Ứng Tử Phong là bạn tốt của thầy Hứa, mà thầy Hứa luôn thích cô Nhã Hàm, đây đã là bí mật công khai của học viện Thánh Tâm. Hai người nói chuyện được vài câu, Ứng Tử Phong hỏi:
“Đúng rồi. Tiểu Lộ đâu?”
Với thân phận của hắn, người thực sự đáng chú ý đương nhiên là Đông Phương Lộ, người nối nghiệp của gia tộc này. Đông Phương Uyển còn chưa kịp trả lời thì Lôi Khánh đã tiến đến:
“Này. Tử Phong, đã lâu không gặp, tháng trước vẫn không thấy cậu ở Giang Hải mà?”
“Chào. A Khánh.”
Ứng Tử Phong cười rồi bắt tay Lôi Khánh một cách quen thuộc. Trong nháy mắt, Đông Phương Uyển hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn lại đám người, vẫn không thấy bóng dáng Gia Minh đâu…