Don’t cry over the past, it’s gone. Don’t stress about the future, it hasn’t arrived. Live in the present and make it beautiful Đừng khóc tiếc nuối cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đừng căng thẳng cho những việc chưa xảy ra trong tương lai. Hãy sống trọn vẹn ở thời điểm hiện tại và làm nó thật tươi đẹp

Cận Thân Bảo Tiêu chương 467

Cận Thân Bảo Tiêu chương 467 là một trong những tập truyện ngôn tình Cận Thân Bảo Tiêu được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cận Thân Bảo Tiêu chương 467 ngay.

  • Tác giả: Liễu Hạ Huy
  • Tên truyện: Cận Thân Bảo Tiêu
  • Số chương: 750
  • Số lượt xem: 232
Một người bạn là người vẫn tin tưởng bạn khi bạn chẳng còn tự tin nữa.

Nội dung truyện Cận Thân Bảo Tiêu chương 467

Khi Lão Đầu Tử bắt mạch lại thể hiện ra vẻ rất phiêu diêu, cơ thể hơi cong, tay phải bắt mạch, mắt hơi khép, rất cẩn thận nhưng không nặng nề, không giống những người bác sĩ khác khi khám bệnh cho bệnh nhân, mặt mày cứ căng thẳng làm cho những người nhà bệnh nhân đứng bên cạnh cũng phải thót tim, sau khi chẩn đoán xong lại nói với người nhà là chỉ cảm sốt bình thường.

Mặc một chiếc áo bào xanh lên người làm cơ thể ông trở nên rất thẳng, mặc dù khi bắt mạch cho người khác ông có khom lưng nhưng đầu vẫn hướng lên. Từ tiểu tiết này có thể thấy được tính cách của ông, đây là một người đàn ông không dễ khuất phục.

Nghịch thiên cải mệnh, tung hoành ngang dọc.

Đây là một bức tranh chữ Lão Đầu Tử treo ở đầu giường, là do chính tay ông viết. ngoài mấy chữ này, ông rất ít khi viết thêm gì khác. Đại bộ phận thời gian dung vào việc đánh cờ tướng với một người già 100 tuổi già nhất và đánh cờ cũng ổn định nhất ở trong thôn.

Cờ tướng nguyên thủy nhất, là phân rõ một bên đen một bên đỏ. Ông lão đó không nhìn gì được nữa, mặc dù không nhìn thấy con cờ, nhưng trong lòng ông lại có cả một bàn cờ. Với tài đánh cờ của Lão Đầu Tử, khi đánh cờ với ông lão vẫn là thua nhiều thắng ít.

Sau khi Lão Đầu Tử bắt mạch, lại lật mí mắt của Đường Bố Y ra nhìn, quay đầu nhìn Diệp Thu rồi nói: “Với y thuật của cậu, lần phẫu thuật này cậu cũng có thể làm được.”

Đường Quả và Trầm Mặc Nùng nghe câu ấy của Lão Đầu Tử xong, quay sang nhìn Diệp Thu đầy ngờ hoặc.

Đường Quả trợn tròn mắt, trong lòng thầm mắng, tên Diệp Thu chết tiệt. Bản thân anh ta có thể cứu sống cho cha mà lại không chịu rat ay.

Diệp Thu nhìn biểu cảm trên mặt hai người con gái, biết rằng trong lòng họ đang nghĩ những gì, cười khổ hạnh đáp: “Tôi không chắc lắm là có thể làm được.”

“Cậu nắm chắc bao nhiêu phần?” Lão Đầu Tử hỏi.

“Bốn phần.” Diệp Thu thật thà đáp.

“Nếu người bị bệnh là người không có quan hệ gì với cậu, cậu có ra tay không? Lão Đầu Tử hỏi tiếp.

Diệp Thu do dự một hồi lâu, nói: “

Lão Đầu Tử gật đầu, nói: “Thực ra cậu nên nắm chắc 5 phần mới phải. Chỉ là, thân phận của ông ấy quan trọng đối với cậu, cậu quá sợ hãi hậu quả của việc cuộc phẫu thuật thất bại, vì thế mới hạ thấp năng lực bản thân mình xuống.”

Nghe xong câu nói của Lão Đầu Tử, những tức giận trong lòng Đường Quả biến đi đâu hết, thay vào đó là sự ngọt ngào đang dâng lên.

Hóa ra Diệp Thu không dám tự mình ra tay, là sợ cuộc phẫu thuật có nguy cơ thất bại.

Tại sao lại lo lắng điều đó? Nhất định vì người bệnh là cha.

Anh ấy sợ mình sẽ trách anh ấy. Vậy thì điều đó chứng minh rằng trong lòng anh ấy cũng rất quan tâm đến mình.

Gương mặt nhỏ của Đường Quả ngay lập tức vui vẻ hẳn lên, cười hì hì nhìn Lão Đầu Tử, hỏi ngọt ngào: “Ông Diệp à, vậy thì ông chắc chắn được mấy phần có thể chữa được bệnh cho cha cháu vậy?” “Năm phần.” Lão Đầu Tử cười nói. Ông càng ngày càng cảm thấy cô gái xinh xắn này rất đáng yêu, nói chuyện cũng rất hợp ý ông.

Có lẽ, những người có tuổi đều thích có con trẻ hoạt bát bên cạnh mình. Đây cũng là lý do khiến rất nhiều nam nữ thanh niên bị bố mẹ ép kết hôn.

Năm phần ư?

Đường Quả lại tròn mắt một lần nữa.
Diệp Thu có 5 phần, vậy sao sư phụ của anh ấy cũng chỉ có 5 phần?

Diệp Thu nói ông ấy là thần y, vậy thì ít nhất cũng phải nắm chắc được đến 7 phần chứ.

Diệp Thu vỗ vỗ vai Đường Quả, nói nhỏ với cô: “Yên tâm đi, đây là cách nói khiêm tốn của Lão Đầu Tử.”

Thực ra Diệp Thu biết ý của câu nói này. Bất cứ một cách chữa trị nào cũng có những khả năng thất bại có nó, những người nói rằng mình có thể chữa bệnh 100%, không phải là người chẳng biết gì về y học cũng là người cố tình bốc phét.

Còn sự cẩn thận về mặt y thuật của Lão Đầu Tử lại hoàn toàn tương phản với sự ngạo nghễ trong cuộc sống của ông. Dù là bệnh lớn bệnh nhỏ, nếu người khác hỏi ông có thể nắm chắc được mấy phần, ông đều trả lời 5, hoặc là bốn phần, ba phần.

Bất cứ bệnh gì, có khả năng chữa được, cũng có khả năng không chữa được. Khả năng 50/50 mới là bình thường.

Nếu nói vậy, sợ rằng ảnh hưởng đến tâm tình của Đường Quả, làm cô lo lắng hết cái này đến cái khác, thì không bằng nói Lão Đầu Tử khiêm tốn cho rồi.

“Trong viện có bác sĩ thuốc tây không? Tôi cần một vài người trợ giúp.” Lão Đầu Tử nói.

Có chứ, có chứ.” Đường Quả vội đáp. “Cháu còn hợp tác với viện điều trị tư nhân ở Yến Kinh, tất cả những tinh anh về y thuật bên đó chúng ta đều có thể dùng được.

Đường Quả tìm một vòng quanh phòng, sau đó vỗ vỗ đầu, nói: “Chỗ cháu có cả một bản giới thiệu tường tận về tất cả chuyên gia trong viện điều trị, nhưng đáng tiếc ở chỗ nhà chị Mặc Nùng mất rồi. Để đến lúc về cháu lấy cho ông xem, cần người nào, cháu lập tức mời họ đến.

Điều này không gấp. Phẫu thuật phải khoảng ba ngày nữa mới bắt tay vào làm được. Ta còn phải chuẩn bị vài thứ nữa.” Diệp Không Nhàn cười nói.

Mọi người đang nói đến vấn đề chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, Trầm Lập Nhi đã gọi điện đến, giục họ về ăn cơm.

Khi lái xe quay về, Diệp Thu nhận được cuộc gọi của Tống Ngụ Ngôn.

Diệp Thu, anh đang làm gì thế?” trong điện thoại vang lên âm thanh lười nhác của Tống Ngụ Ngôn. Ở bên này Diệp Thu còn nghe thấy tiếng cô trở mình, xem ra cô vẫn nằm trên giường chưa ngủ dậy.

Đang bận.” Diệp Thu liếc mắt nhìn trộm Lão Đầu Tử và Thiết Ngưu ở sau, rồi đáp cụt lủn.

Tối qua suýt nữa bị anh hành hạ đến chết. Hôm nay eo đau quá, chỗ nào cũng đau, mãi đến giờ mà vẫn chưa dậy được.” Tống Ngụ Ngôn nhõng nhẹo nói.

Diệp Thu chẳng biết trả lời thế nào.

Trong lòng anh thầm nghĩ, sao cô này lại nói ngược rồi? Tối qua rõ ràng là cô ấy hành hạ mình mà?

Tống Ngụ Ngôn thấy Diệp Thu không nói gì, lúc này mới nhận ra, nói: “Có phải bên cạnh anh có người không? Được rồi, vậy thì em không làm phiền anh nữa. Em gọi điện đến chủ yếu là để nói cho anh biết, đám người Indonesia mà Liên Phong Duệ mang đến vào tối qua chẳng có tiền án tiền sự gì hết. Hôm nay Liên Gia đã cho người đến bảo lãnh. Cục công an cũng ngại không tạm giam được nữa, phạt chút tiền rồi thả người. Cái gì thế, cúp máy rồi à.

Kết quả này Diệp Thu đã lường trước từ lâu, anh chưa bao giờ xem đối thủ là những tên ngốc.

Con mắt vừa nhắm của Lão Đầu Tử đột nhiên mở ra, cười hì hì nhìn Diệp Thu.

Diệp Thu giả vờ không nhìn thấy phản ứng của Lão Đầu Tử, chuyên tâm lái xe.

Lúc này dẫn con gái đến cho ta gặp ư?

Chẳng lẽ ông không biết nghe trộm người khác nói chuyện là hành động rất mất lịch sự ư?” Diệp Thu mặt đau khổ nói.

Ta không nghe trộm. Chỉ là âm thanh nói chuyện của các cô cậu lớn quá, ta có không muốn nghe cũng nào có được. Người trẻ tuổi phải biết kiềm chế một chút.”

Diệp Thu muốn đạp mạnh chân ga, đâm vào chiếc xe chở dầu đằng trước.

Nếu không tiếp xúc lâu dài, anh không thể nào tìm được mối liên hệ giữa khí chất của Lão Đầu Tử và những lời ông nói ra.

Ông ta chính là một cầm thú áo quan.

Vì bị người phụ nữ của mình phản bội, Liên Phong Duệ không nhấc đầu lên được. Không chỉ do sự người ngoài phỉ báng, dù là người nhà hắn cũng không dám đối mặt. Những người con trai trẻ tuổi trong Liên Gia không chỉ có mình hắn. Mất mặt thế này, chắc chắn có những người sẽ nói xấu sau lưng. Nếu không phải là thái độ của cha hắn cứng rắn, có lẽ hắn đã bị đẩy ra khỏi hạt nhân của gia đình từ lâu rồi.

Liên Phong Duệ hiểu rất rõ, hắn cần phải đứng lên giành lại thế lực.

Mà đánh bại đối thủ trước mắt, là một sự chứng minh thực lực rõ ràng nhất.

Hàn Ấu Lăng, Diệp Thu, Trầm Gia, còn cả Bối Gia nữa, họ đều phải biến mất trên võ đài của Tô Hàng. Giống như Quách gia hồi trước.

Liên gia, là gia tộc trường tồn nhất ở Tô Hàng, trước kia là thế, sau này cũng thế.

Vì vậy, trước khi tiêu diệt được đối thủ, hắn rất ít về nhà của Liên Gia, mà ở một khu nhà hào hoa đứng riêng rẽ ở sơn trang Tây Hồ. Trong một thời gian dài hắn đều ở đây.

Nhìn người con trai anh tuấn bằng tuổi ngồi đối diện, trong lòng Liên Phong Duệ thấy kích động. Vốn dĩ, hắn tưởng rằng mình phải cần hơn ba năm nữa mới có thể lấy lại được sự tôn nghiêm mình đã mất đi. Sau khi người con trai này đến gặp, hắn biết, ngày báo thù của hắn sắp đến rồi.

“Yến Thiếu thấy cách này có ích? Thật sự có thể lừa được Diệp Thu và bọn Hàn Ấu Lăng?” ngữ khí của Liên Phong Duệ rất cung kính.

Sợ rằng sự nghi ngờ này của mình sẽ làm vị đại thiếu của kinh thành giận dữ, hắn còn nhìn trộm người con trai đối diện, thấy nụ cười trên mặt anh không biến mất, lúc này mới yên tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com

Có lẽ người đến từ kinh thành cũng độ lượng hơn người khác một chút. Liên Phong Duệ nghĩ thầm.

“Không thể.” Yến Kỷ Đạo lắc đầu.

Vậy thì sao phải làm như thế?” Liên Phong Duệ nghi hoặc hỏi.

Đây chỉ là bước đầu tiên.” Yến Kỷ Đạo giống như một người thầy giáo đầy bụng kinh thi đang dạy cho người học trò của mình vậy, nói tiếp: “Lý do Diệp Thu tìm đến Tô Hàng, nhất định là vì tin tức Quách Thành Chiếu dẫn bang Indonesia trở lại báo thù. Anh dẫn một đám Indonesia đến Vương Giả làm loạn nhất định sẽ làm cho hắn ta sinh nghi. Nhưng đám người Indonesia này lại là người chưa có chút tiền án tiền sự nào, điều đó sẽ làm hắn dẫn đến một suy nghĩ sai lầm. Những người Indo này là người trong sạch, còn những người Indo thật sự đến báo thù lại ở….

Nếu tôi không đoán nhầm, giờ đây hắn đã để tất cả sức chú ý lên người Indo. Để cho đám người của Quách Thành Chiếu đi làm con mồi, còn lực lượng khác của anh sẽ đạt được những hiệu quả ngoài dự định. Hơn nữa với sự kết hợp của anh và tôi, tôi không tin Diệp Thu lần này có thể an toàn rời khỏi Tô Hàng.

Yến Kỷ Đạo nhìn bên ngoài phòng khách, rồi thấp giọng nói: “Sau khi sự việc đã hoàn thành, tất cả việc này sẽ đổ lên đầu Quách Thành Chiếu và người Indo. Dù bên trên có tra cứu, thì cũng chẳng có liên quan gì đến chúng ta hết.

Ở ngoài, đang có một đám người Indo đứng làm vệ sĩ.

Liên Phong Duệ gật đầu, nói: “Nhưng, dù là thế, chúng ta cũng không nhất định sẽ thắng hoàn toàn mà. Xét cho cùng, cuối cùng cũng vẫn phải so sánh thực lực hai bên. Tên Diệp Thu đó, tôi đã đừng được thấy rồi, thân thủ của hắn rất giỏi. Hơn nữa người của tôi cũng đã thăm dò, lần này hắn đến Tô Hàng đã rất cẩn thận, mang tới ông ít người giỏi. Chúng ta liệu có….

Yến Kỷ Đạo xua xua tay, nhìn một người già ngồi ở góc xa, mặt tự tin nói: “Yên tâm đi. Đã nói là muốn hợp tác, Yến Gia chúng tôi làm sao có thể không lấy ra chút thành ý được?”

Nếu để ý đến những điều bạn đang có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế. Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ

Các chương truyện Cận Thân Bảo Tiêu

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,