Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Công Tử Điên Khùng chương 484

Công Tử Điên Khùng chương 484 là một trong những tập truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng chương 484 ngay.

  • Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
  • Tên truyện: Công Tử Điên Khùng
  • Số chương: 507
  • Số lượt xem: 262
Những người bạn chân thành sẽ không bao giờ nổi giận khi ta gọi họ bằng biệt danh khó nghe, họ sẽ đặt lại cho ta những cái tên còn khó nghe hơn.

Nội dung truyện Công Tử Điên Khùng chương 484

Một tu sĩ có khuôn mặt trắng bệch chủ động đi lên nói đỡ cho Trương Dần:
– Hai vị sư tổ, người này ra tay ác độc với Tịch Mịch Cốc như vậy, chứng tỏ hắn có thâm cừu đại hận với chúng ta. Tịch Mịch Cốc của chúng ta vốn là môn phái Tu Chân đệ nhất của đại lục Hạt Nguyên. Không chỉ nói là đại lục Hạt Nguyên, cho dù là các Thiên Hà xung quanh, cũng không có môn phái nào dám gây sự với chúng ta.

– Nếu nói tới cừu nhân, chỉ có hai đại môn phái là cừu nhân của Tịch Mịch Cốc, nhưng bọn họ sao dám nghĩ tới việc trả thù. Còn về cá nhân, thì chỉ còn tên tán tu Lâm Vân mà mười năm trước chúng ta đã vây giết ở thành Quang Bình. Lúc ấy, mười một tu sĩ của chúng ta đã bị tên Lâm Vân giết, nhưng hắn cũng đồng quy vu tận. Còn một trưởng lão Đại Thừa Kỳ và bốn đệ tử Hợp Thể thì chết ở Úy Tinh.

Lão giả họ Khang nhíu mày hỏi:
– Các ngươi rốt cuộc vì sao lại muốn phục kích tên Lâm Vân kia? Còn thi thể của hắn thì các ngươi đã xử lý như thế nào?

Trương Dần vội vàng trả lời:
– Đệ tử đã nói vì trả thù cho Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện mà tên Lâm Vân đã diệt…

Trương Dần còn chưa dứt lời, Lão già họ Khang đã ngắt lời:
– Ngươi nói tên Lâm Vân kia đã tiêu diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện?

Hai lão già này chỉ biết Tịch Mịch Cốc tổn hại nhiều cao thủ, nhưng không biết tình hình cụ thế trong đó.

– Đúng vậy, thưa Khang sư tổ…
Trương Dần vội vàng trả lời.

– Pằng.
Lão già họ Khang bỗng nhiên vỗ mạnh xuống cái bàn làm bằng kim cương. Cái bàn liền hóa thành bột phấn. Sau đó lão già nổi giận đùng đùng nói:
– Cho nên các ngươi mới ngụy trang báo thù cho Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện để giết tên Lâm Vân, rồi lấy hết tài sản của hắn phải không?

Thanh âm về sau đã run lên vì tức giận.

– Vâng, thưa tổ sư. Bởi vì Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện cộng lại còn kém cả một phong của chúng ta. Cho nên…
Trương Dần còn chưa nói hết, lại bị lão già ngắt lời.

– Đù rồi, đồ ngu xuẩn. Một tên có thể đơn thương độc mã tiêu diệt hai đại môn phái, có thể đơn giản như vậy sao? Lẽ nào tài sản của hai môn phái đó có thể so sánh với mười một đệ tử vĩ đại của chúng ta? Còn có, năn đó thi thể của tên Lâm Vân do ai xử lý?
Lão già họ Khang càng nói càng phẫn nộ.

– Sư thúc tổ bớt giận. Chuyện này cũng không phải hoàn toàn vì tài sản của hai môn phái đó. Mục đích chủ yếu là vì hai thứ khác. Còn tài sản chỉ là tiện thể mà thôi.
Tu sĩ mặt trắng thấy hai vị tổ tông tức giận, vội vàng đi lên giải vây.

– À, có nguyên nhân gì khác? Ngươi nói xem.
Lão già kia bình tĩnh hỏi.

Thấy cơn tức của hai vị hơi nguôi, tu sĩ mặt trắng âm thầm thở phào, cẩn thận trả lời:
– Một thứ là pháp bảo phi hành vũ trụ Tinh Hà Trùy mà tên Lâm Vân đang sở hữu. Pháp bảo này đã được xác nhận là một tiên bảo. Mười năm trước, môn phái của chúng ta phái người tới động phủ Thượng Cổ ở Úy Tinh, chính là có liên quan tới Tinh Hà Trùy.

– Tuy nhiên, Tinh Hà Trùy trong tay của tên Lâm Vân vẫn chưa hoàn thiện. Còn thiếu một cái Giới Diện Bàn. Nghe nói Giới Diện Bàn kia ở Tiên Giới. Một khi Tinh Hà Trùy và Giới Diện Bàn hợp lại thì Tinh Hà Trùy có thể xuyên qua các tầng không gian. Tuy Giới Diện Bàn đã mất, nhưng Tinh Hà Trùy vẫ là một tiên bảo rất lợi hại. Tịch Mịch Cốc của chúng ta đương nhiên là không cam lòng cho tên Lâm Vân lấy đi rồi.

Thấy hai sư thúc tổ gật đâu, tu sĩ mặt trắng nói tiếp:
– Thứ hai là chúng đệ tử hoài nghi, tên Lâm Vân kia chính là hỗn độn tinh thể.

– Cái gì?
Tu sĩ mặt trắng vừa dứt lời, hai lão già liền kêu lên một tiếng.

– Hỗn độn tinh thể, không ngờ hắn lại là hỗn độn tinh thể.
Hai lão già không ngừng lặp lại bốn chữ này.
– Các ngươi làm thế nào xác định hắn chính là hỗn độn tinh thể? Chuyện này không thể nói đùa được.
Lão già họ Khang phản ứng trước, trầm giọng hỏi.

Lần này là Trương Dần lên tiếng:
– Một vị Trưởng lão Đại Thừa của chúng ta chính là tu luyện Cửu Tinh Thần Quyết. Năm đó ở thành Thác Mã, lúc tên Lâm Vân tế điện gã sai vặt Hoàng Hoan, vị Trưởng lão kia đã gặp được. Vị Trưởng lão vốn tới đấy là để thăm dò Nộ Thương Vân. Không ngờ Lâm Vân lại quay về thành Bành Cách. 

– Bởi vì ông ta tu luyện là Cửu Tinh Quyết, hơn nữa đã tạo thành Cửu Tinh. Cộng thêm tu vị của Lâm Vân không cao lắm, cho nên ông ta đã cảm ứng được Lâm Vân cũng học Cửu Tinh Quyết. Vừa vặn vị Trưởng lão này có một pháp bảo Giám Tinh Kính. Nhưng không ngờ, ông ta vừa lấy Giám Tinh Kính để kiểm tra, thì nó lại vỡ nát. May mà lúc đó tinh thần của tên Lâm Vân không ổn định, nên không phát hiện ra. Về sau chúng đệ tử điều tra ra được một điều, chỉ có người mang hỗn độn tinh thể mới khiến cho Giám Tinh Kính bị vỡ.

– Ngươi nói tu vị của tên Lâm Vân không cao hơn trưởng lão Cửu Tinh?
Lão già họ Khang đột nhiên hỏi.

– Đúng vậy. Nhưng vị Trưởng lão kia lại khẳng định ông ta không phải là đối thủ của Lâm Vân. Ông ta cảm thấy Lâm Vân tu luyện không chỉ là Cửu Tinh Quyết nữa rồi. Mà là một công pháp mới, thậm chí còn cường đại hơn Cửu Tinh Quyết rất nhiều. Cho dù cảnh giới thấp hơn, nhưng uy lực lại vượt trội.

– Trưởng lão Cửu Tinh thậm chí còn hoài nghi công pháp kia là do tên Lâm Vân tự mình sửa đổi. Nhưng lại không có chứng cứ.
Cốc chủ Trương Dần trà lời ngay.

– Trưởng lão Cửu Tinh kia có ở đây không?
Lão già còn lại hỏi.

– Bốn năm trước, ông ta Độ Kiếp thất bại, nên đã chết rồi.
Trương Dần đáp.

Lão già họ Khang trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng:
– Hỗn độn tinh thể không phải do trời sinh. Điều kiện hình thành cực kỳ hà khắc. Nhất định phải là tinh thể, còn muốn Niết Bàn sống lại. Đây là điều kiện hình thành đầu tiên. Điều kiện thứ hai là công pháp mà hắn tu luyện phải là công pháp có liên quan tới Tinh Thần Thái Cổ, nhưng phải do tự bản thân nghĩ ra. Điều kiện thứ ba phải trải qua Thiên Hỏa đốt cháy.

– Lẽ nào tên Lâm Vân kia đã đạt được cả ba điều kiện đó? Phải biết rằng, cho dù là điều kiện đầu tiên còn chưa từng nghe thấy ai đạt được. Chỉ là truyền thuyết thời Viễn Cổ mà thôi. Chớ đừng nói gì tới điều kiện thứ hai và thứ ba. Nếu là đoạt xá thì không thể tính là Niết Bàn, phải là hành động vô ý thức. Điều này ai có thể làm được?

– Huống hồ, một tu sĩ còn chưa đến đỉnh cao có thể sáng chế ra công pháp Vô Thương, Thái Cổ Tinh Thần được sao? Ngược lại, điều kiện thứ ba là do Thiên Hỏa đốt cháy thì đơn giản hơn một ít. Nhưng không trải qua hai điều kiện đầu tiên, thì nói gì tới bước thứ ba. Mà tìm Thiên hỏa cũng không phải là việc đơn giản.

Nghe lão già họ Khang nói vậy, lão gia kia thấp giọng nói:
– Nếu hắn đúng thật là hỗn độn tinh thể, thì….
Nói tới đây, hai lão già nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

– Các ngươi muốn bắt tên Lâm Vân kia để luyện chế Hỗn Độn Tinh Thần Đan phải không?
Ánh mắt của lão già họ Khang trở nên sắc bén.

Trương Dần liền cúi người thi lễ nói:
– Khởi bẩm hai vị tổ tông. Trước kia chúng đệ tử đúng là tính toán bắt tên Lâm Vân để luyện chế Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Nhưng do hắn đã đồng quy vu tận với các đệ tử của chúng ta. Cho nên…

– Ngu ngốc, cho dù là đồng quy vu tận, thi thể của hắn vẫn có thể luyện đan được. Chỉ cần là hỗn độn tinh thể là được rồi. Hiện tại thi thể đó đâu?
Lão già họ Khang gấp giọng hỏi.

– Thưa Khang tổ sư, năm đó tên Lâm Vân tự bạo, cho nên hài cốt không còn…

Trương Dần lo sợ bất an nói.

– Các ngươi, các ngươi là đồ phá hoại…Phát hiện ra hỗn độn tinh thể mà rõ ràng không báo cho chúng ta xuất quan. Cho dù các ngươi không thông báo, nhưng với thực lực của Tịch Mịch Cốc, sao có thể để cho hắn tự bạo như vậy. Các ngươi…
Lão già họ Khang tức giận nói. Giống như đã quên trước đó lão mới nói người tiêu diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện không phải hạng người đơn giản.

Tu sĩ mặt trắng lại tiến lên thi lễ:
– Hai vị tổ sư, lúc ấy chúng đệ tử đã phát thiếp mời, nhằm kéo thêm nhiều người khác làm đệm. Thậm chí chúng đệ tử còn mời hơn mười tu sĩ Đại Thừa, phối hợp với các trưởng lão của Tịch Mịch Cốc bố trị đại trận Tinh Cầu phong tỏa.

– Nhưng không ngờ tên Lâm Vân kia rõ ràng nói đi là đi. Khiến cho chúng đệ tử chưa kịp bố trí xong trận pháp, hắn đã muốn ly khai Hạt Nguyên Tinh rồi. Tịch Mịch Cốc vì vội vàng ứng chiến, tăng thêm các môn phái khác chậm chạp tới. Mà bản thân Lâm Vân cũng là một tu sĩ rất mạnh. Cuối cùng đã khiến hắn phá rách đại trận Tinh Cầu phong tỏa, rồi đồng quy vu tận với tu sĩ của chúng ta.

– Đúng là tự bạo, hài cốt không còn?
Lão già kia lẩm bẩm nói, bỗng ông ta ngẩng đầu nhìn lão già họ Khang:
– Khang sư huynh, huynh nghĩ xem, liệu lúc ấy tên Lâm Vân kia có khả năng dùng bí pháp gì đó để chạy trốn hay không? Sau đó lợi dụng mười năm để dưỡng thương, lần nữa trở lại Tịch Mịch Cốc để trả thù?

– Tới trả thù?
Lão già họ Khang thì thào nhắc lại.

Trương Dần và tên tu sĩ mặt trắng bỗng rùng mình một cái. Nghĩ lại, thì khả năng này rất lớn. Có lẽ tên Lâm Vân kia đã tới đây báo thù. Năm đó, hắn diệt Tử Vân Điện là vì báo thù cho hành tinh của hắn. Nhưng diệt Hóa Linh Điện chỉ vì một vài việc nhỏ. Điều này nói lên rằng, Lâm Vân là người có thù tất báo.

May mà hai vị sư thúc tổ đi ra. Bằng không, đối mặt với sự trả thù của Lâm Vân, Tịch Mịch Cốc khó mà ngăn cản.

Đôi mắt của lão già họ Khang bỗng sáng lên, rồi nói:
– Đúng rồi. Hạng người như hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nếu quả thật chính là hắn, chúng ta chỉ cần bắt được hắn, như vậy là có thể luyện chế ra mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Chỉ cần một viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan là chúng ta có thể tránh được lôi kiếp. Với mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan, chẳng phải chúng ta sẽ bồi dưỡng được hàng trăm tu sĩ phi thăng sao?

Nói tới đây, lão già họ Khang liền cười ha ha. Năm đó ông ta Độ Kiếp lần thứ sáu thất bại, hiện tại đã chuyển thành Tán Tiên. Nhưng ông ta cũng biết, còn ba lần Độ Kiếp nữa, ông ta không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu có Hỗn Độn Tinh Thần Đan thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Chẳng những có thể cải tạo thân thế, mà còn khiến thân thể cứng rắn vô cùng. Đối phó với Độ Kiếp chỉ như một bữa cơm mà thôi.

– Truyền mệnh lệnh của ta, bố trí thêm mấy tầng trận pháp phòng ngự xung quanh Tịch Mịch Cốc. Chẳng những phòng ngự bên trong, còn phải phòng ngự bên ngoài. Cũng không cho phép tu sĩ nào được rời khỏi Tịch Mịch Cốc. Lâm Vân sao? Hắc hắc, hắn đã tự chui đầu vào lưới, thì chúng ta sẽ biến hắn thành đan dược. Vì tương lai của Tịch Mịch Cốc, cho dù có tổn thất lớn hơn nữa, chúng ta cũng không thể để tên kia chạy thoát.
Lão già họ Khang phân phó xong, liền cười lạnh một tiếng.

Sau đó, thần thức của lão già họ Khang như phô thiên cái địa phóng ra ngoài. Lâm Vân cảm ứng được có thần thức quét tới, liền âm thầm cười lạnh. Hắn không tin người này có thể tìm ra vị trí trốn của hắn. Phải biết rằng, Ngũ Tinh Quyết là công pháp do hắn sáng chế. Bí mật trong đó, ngay cả Vũ Tích cũng không biết. Thần thức của người Tu Chân sao có thể phat hiện ra hắn được.

Cho dù thần thức của tên tu sĩ này không kém, tu vị cũng không thua mình. Thậm chí còn có khả năng hơn một ít, nhưng chỉ cần y không nhìn thấy được mình, thì Lâm Vân có nắm chắc đánh lén thành công.

Lão già họ Khang thấy thần thức của mình không phát hiện ra có gì dị thường, thì cũng không nổi giận. Ông ta biết tên kia đã lựa chọn ám sát ở Tịch Mịch Cốc, chứng tỏ hắn có biện pháp để ẩn nấp. Bằng không hắn đã sớm bị phát hiện rồi. Giờ chỉ cần theo dõi, nếu như có đệ tử nào của Tịch Mịch Cốc bị giết, ông ta có thể ngay lập tức xuất hiện ở chỗ đó.

Lâm Vân đứng ở xa xa, nhìn các cao thủ của Tịch Mịch Cốc đang lục tục rời đi đại điện, trong lòng cũng biết bọn chúng vừa mới họp hành xong. Nếu lúc này đi lên tập kích, thì chỉ cần một lần là giết được tất cả các cao thủ tinh anh của Tịch Mịch Cốc.

Nhưng Lâm Vân chỉ có thể tiếc nuối nhìn bọn chúng kết thành đám rời đi. Bởi vì hắn không có thực lực để làm vậy. Huống hố ở đó còn có hai cao thủ khiến Lâm Vân cố kỵ. Lâm Vân khẳng định, một khi hai người này dẫn đầu hơn mười tu sĩ Đại Thừa vây công hắn, thì hắn sẽ không có chỗ để trốn.

Lão già họ Khang tới cửa của đại điện Tịch Nguyên, bỗng nhiên mỉm cười rồi lớn tiếng nói:
– Vị tu sĩ đang gây sự với Tịch Mịch Cốc kia, dù ngươi có một pháp bảo ẩn thân, khiến ta không thể tìm ra được vị trí của ngươi. Nhưng ta khẳng định, chỉ cần ba ngày, là ngươi không có cách nào chạy trốn.

– Cho nên, nếu như ngươi đồng ý hòa giải, Tịch Mịch Cốc của chúng ta cam đoan sẽ không gây hại cho ngươi. Hơn nữa ta còn thề, một khi ta làm gì khiến ngươi bị thương, ta sẽ chết đến hài cốt không còn. Đồng thời Tịch Mịch Cốc nguyện ý đáp ứng những yêu cầu của ngươi, bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra.

Lời thế này coi như là một lời thề độc, nhưng không hề có tác dụng với lão già họ Khang. Bởi vì hiện tại ông ta đã là Tán Tiên. Tán Tiên chỉ là một linh hồn mang theo năng lượng mà thôi, cho nên ông ta đương nhiên không có hài cốt và huyết nhục rồi.

Ông ta nghĩ rằng nếu người này đúng là Lâm Vân, thì một tán tu như hắn, sao có thể biết về Tán Tiên được. Một khi người này tin tưởng lời thề độc của ông ta, ông ta sẽ không chút do dự vi phạm lời thề.

Tình yêu chỉ sống được nhờ đau khổ. Sống trong hạnh phúc, tình yêu sẽ chết dần chết mòn.

Các chương truyện Công Tử Điên Khùng

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,