Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.

Công Tử Điên Khùng chương 459

Công Tử Điên Khùng chương 459 là một trong những tập truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng chương 459 ngay.

  • Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
  • Tên truyện: Công Tử Điên Khùng
  • Số chương: 507
  • Số lượt xem: 269
Chẳng có gì trở nên dễ dàng hơn. Chỉ là bạn trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.

Nội dung truyện Công Tử Điên Khùng chương 459

Lâm Vân cười lạnh. Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy. Hiện tại chính là lúc giết người lập uy. Phệ Hồn Thương quét ngang một cái, hơn mười tên đệ tử Tử Vân Điện còn chưa kịp kêu lên đã bị tiêu diệt tại chỗ.

Nhìn đám đệ tử đằng sau toát ra vẻ sợ hãi. Lâm Vân hét lớn một tiếng:
– Tử Vân Điện đã giết nhiều người vô tội như vậy, tên nào không phục thì cứ đi lên ăn của ta một thương. Còn những người hiểu biết lý lẽ, thì nên lập tức rời khỏi Tử Vân Điện dơ bẩn này, làm một tán tu đỉnh thiên lập địa. Còn tốt hơn làm một đao phủ rất nhiều. 

Mục đích của lời này không phải là khuyên bảo, mà là cho bọn họ một bậc thang. Khiến bọn họ cởi đồng phục, rời đi Tử Vân Điện. Nói gì tới cao thượng và đao phủ, chỉ là chê cười mà thôi, không ai tin là thật.

Một khi bọn họ cởi đồng phục của Tử Vân Điện, thì chính là ly khai môn phái, không thể quay trở về.

Điểm mấu chốt của câu này chính là một thương của Lâm Vân. Quả nhiên, phần lớn tu sĩ của Tử Vân Điện đều cởi áo ngoài rồi rời đi. Bọn họ hiểu hôm nay muốn bảo vệ tính mạng chỉ có cách thoát ly Tử Vân Điện, rời đi càng xa càng tốt.

Có người đầu tiên, thì người thứ hai. Rất nhanh, gần một nghìn tu sĩ của Tử Vân Điện đều lần lượt rời đi. Chỉ có hơn một trăm người không muốn thì bị một thương của Lâm Vân tiêu diệt hết.

– Ở trong Tử Vân Điện đã không còn ai, nhưng vẫn còn rất nhiều bảo bối. Vào trễ là hết phần.
Trước khi đi, Lâm Vân bỏ lại một câu.

Lâm Vân vừa dứt lời, đám tu sĩ vây xem liền lao vào Tử Vân Điện như ong vỡ tổ. Một môn phái trong năm đại môn phái của Hạt Nguyên Tinh sao có thể ít tài nguyên được. Đã có tiện nghi, ai chả muốn chiếm? Không phải nói có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản sao? Ai cũng không muốn là vương bát đản.

Nhìn vô số tu sĩ lao vào Tử Vân Điện, thậm chí còn có một bộ phận tu sĩ đánh nhau ở cửa lớn, Lâm Vân mỉm cười. Cho dù những thứ tốt trong đó đã bị hắn lấy. Nhưng Tử Vân Điện là môn phái truyền thừa thời Thượng Cổ, tài sản chắc không chỉ có thế. Bên trong tuyệt đối còn có một ít bảo vật. Mà những tu sĩ cướp đoạt đồ đạc của Tử Vân Điện sẽ trở thành kẻ thù của Tử Vân Điện. Như vậy, mục đích của Lâm Vân coi như đạt được. Món chính đã ăn xong, để lại canh cho người còn lại, còn lôi kéo được một đám minh hữu, cớ sao không làm.
Tuy cũng có tu sĩ nhìn ra âm mưu của Lâm Vân, nhưng bọn họ vẫn đi vào. Cầu phú quý trong nguy hiểm, đúng là truyền thống tốt đẹp của các tu sĩ. Cùng lắm là che mặt lại, ai biết đó là ai. 

Lâm Vân lấy hai giới chỉ của tu sĩ Hóa Thần đưa cho Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành:
– Hai người cầm đi. Đồ vật trong đó tôi chưa nhìn, tùy vào kỳ ngộ của hai người.

Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành kích động nhận lấy giới chỉ. Sau này không cần phải dùng trữ vật túi nữa rồi. Đây là thứ yếu, quan trọng là đây là giới chỉ của tu sĩ Hóa Thần a. Tài sản bên trong chắc chắn rất phong phú.

Vì hưng phấn mà hai người nhất thời quên cảm ơn.

Lâm Vân mỉm cười:
– Được rồi, chúng ta đi thôi. Tới thành Bành Cách xem thế nào.
Thời gian ba ngày đã qua hai ngày. Trở về thành Bành Cách xem lão già của Hóa Linh Điện có Hoàn Sinh Đan kia không.

Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thanh lúc này mới phản ứng, bàn tay cầm giới chỉ vẫn run run. Khó trách lúc ở biển Vô Nhai Lâm đại ca giết hai tên tu sĩ Nguyên Anh, anh ấy không cho hai người đồ đạc của bọn chúng. Nguyên lai là vì Lâm đại ca thấy tài sản của bọn chúng quá ít. Nghĩ tới đây, hai người càng kích động không thôi.

Hai người mặc dù là đệ tử hạch tâm. Nhưng Song Tử Tông kém Tử Vân Điện quá xa. Đến hiện tại hai người dùng vẫn chỉ là túi trữ vật. Lâm Vân thoáng cái cho cho hai người giới chỉ của tu sĩ Hóa Thần. Phần lễ vật này tuy không không có ý nghĩa gì với Lâm Vân, nhưng là thứ nằm mơ cũng muốn của đôi tỷ đệ.

– Tiền bối, vãn bối là Khổng Linh, nguyện gia nhập vào môn hạ của tiền bối. Mong tiền bối đồng ý.
Một tu sĩ trung niên chợt đến trước Lâm Vân rồi quỳ xuống.

Lâm Vân ngạc nhiên. Trong lòng tự nhủ người này là ai?

– Lâm đại ca, người này đã ngộ ra một thương khi anh đánh vỡ trận pháp, liền đột phá từ Nguyên Anh tới Hóa Thần. Em nghe người khác nói vậy, không ngờ người này lại không đi vào Tử Vân Điện phát tài.
Diệp Tiểu Điệp đứng bên cạnh Lâm Vân, nhẹ giọng nói. Lúc trước Lâm Vân bảo mọi người đi vào phát tài, cô ta có chút tâm động. Nhưng không ngờ người này rõ ràng không đi vào, còn bái Lâm đại ca là sư phụ.
Đốn ngộ?
Lâm Vân nhìn y. Người này có thể nhìn một thương mà ngộ ra, thì chứng tỏ y có ngộ tính rất lớn. Một người đã mắc kẹt ở Nguyên Anh Kỳ gần một nghìn năm, một lần đốn ngộ đã đột phá tới Hóa Thần Kỳ. Xem ra người này không đơn giản. 

Một tu sĩ không đơn giản, sao lại mắc kẹt ở Nguyên Anh Kỳ một nghìn năm nhỉ?

Lâm Vân mỉm cười:
– Đứng dậy trước rồi hẵng nói.

Tu sĩ trung niên nghe thấy vậy thì đứng lên, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.

– Ta thấy tư chất của ngươi không tồi, vì sao lại mắc kẹt ở Nguyên Anh Kỳ gần một nghìn năm?
Lâm Vân nhìn y, hỏi. Bất kể như thế nào, hắn phải hiểu rõ mục đích bái mình làm thầy của y. 
Khổng Linh lộ ra vẻ ảm đạm. Y là một tán tu, không có công pháp tu luyện gì tốt. Đôi khi hái được một ít linh thảo thì đều dùng để đổi lấy các tài nguyên tu luyện. Tán tu sao có thê so sánh với tu sĩ thuộc các môn phái lớn được.

Nhìn thấy Khổng Linh như vậy, Lâm Vân bỗng nhiên nói:
– Ngươi cho ta xem công pháp của ngươi một chút.

Khổng Linh lập tức đưa thẻ ngọc tu luyện của y cho Lâm Vân. Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Không ngờ chỉ là một công pháp tu luyện tới Nguyên Anh sơ kỳ. Lâm Vân sửng sốt. Một tán tu chỉ có công pháp như vậy thì cũng thật quá kém. Ngay cả một chiêu thức ra hồn cũng không có.

Lâm Vân trả lại thẻ ngọc cho Khổng Linh. Trong lòng suy nghĩ, một người chỉ có công pháp Nguyên Anh sơ kỳ mà có thể tu luyện tới Hóa Thần, thật sự là không dễ dàng. Lâm Vân liền nổi lên lòng ái tái, gật đầu nói:
– Cũng tốt. Môn phái của chúng ta tên gọi là Vân Môn. Vân Môn không hề có trói buộc gì cả, chỉ cần không phản bội sư môn và hãm hại đồng môn là được. Đương nhiên, ở một ít luân thường đạo lý, ngươi hiểu trong lòng là được, ta không muốn nói nhiều.

Khổng Linh kinh hỉ, lần nữa quỳ xuống:
– Đệ tử Khổng Linh nhất định nghe theo lời của sư phụ. Tuyệt đối trung thành với sư môn.

Lâm Vân thấy Khổng Linh không phải là hạng người gian ác. Cộng thêm ngộ tính của y, nhận y làm đệ tử có lẽ là việc làm đúng.

Trải qua hai lần chiến đấu với tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Lâm Vân hiểu rằng một người cho dù có thực lực hung hãn tới đâu, nếu còn chưa tu luyện tới mức tận cùng, thì vẫn không đánh được nhiều người. Cho nên việc thành lập môn phái là điều cần thiết.

Đợi Khổng Linh gõ đầu ba cái, Lâm Vân lấy một giới chỉ của tu sĩ Luyện Hư ra đưa cho y:
– Trong này có một ít tài nguyên tu luyện và một vài công pháp. Đặc biệt trong đó có công pháp thuộc tính mộc, rất thích hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi cầm đi mà nghiên cứu.

Bạn thân! Biết hết tất cả những chuyện mất mặt của bạn, nhưng vì hình tượng tốt đẹp của bạn mà giữ bí mật không hé nửa lời.

Các chương truyện Công Tử Điên Khùng

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,