Vì anh Lang Thang sống ở Yên Kinh, nên em đã thi đại học Yên Kinh. Em thi đỗ rồi, còn nửa tháng nữa là khai giảng.
Hạ Tinh vốn không có ý định thi vào đại học Yên Kinh, bởi vì thi vào đó khá khó, còn phải rời xa cha mẹ nữa. Nhưng vì anh Lang Thang, nàng liền quyết tâm thi vào đó.
– Nhớ tới nhà anh chơi nhé.
Lâm Vân nói địa chị nhà cho Hạ Tinh.
Ba người nói chuyện một lúc, nhưng vẫn ôm nhau. Hạ Tinh đơn giản chỉ muốn ôm anh Lang Thang, nhưng Dương Vân thì đã sớm mềm nhũn, cả người nóng rực. Lâm Vân cảm giác được sự biến hóa của Dương Vân, cộng thêm hắn cũng ngứa ngáy khó nhịn, liền vội vàng nói:
– Anh có việc phải đi luôn đây, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới quay trở về.
Dương Vân thấy Lâm Vân lại muốn đi, liền vội hỏi:
– Cậu lại đi à? Cậu và vợ cậu đã gặp nhau chưa?
– Bọn em đã gặp nhau rồi. Nếu lần sau có cơ hội, em sẽ trở lại thăm hai người. Nếu hai người có khó khăn gì thì tới Yên Kinh tìm em gái của em là Lâm Hinh nhé. Con bé sẽ giúp đỡ hai người. Hạ Tinh, chị Vân, bảo trọng.
Lâm Vân nói xong, buông hai người ra rồi lấy hai viên Tiên Nhan Đan ra.
– Hai người chia nhau uống một viên là đủ. Còn một viên thì để lại cho người thân của hai người. Em đi đây, tạm biệt.
Lâm Vân nói xong, không lưu luyến, trực tiếp nhảy xuống cửa sổ rời đi. Hắn phải làm vậy, bởi vì hắn sợ Dương Vân và Hạ Tinh sẽ níu kéo hắn lại.
Dương Vân và Hạ Tinh sững sờ nhìn bóng lưng của Lâm Vân biến mất. Không suy nghĩ vì sao hắn muốn nhảy qua cửa sổ, mà chỉ thấy thời gian gặp nhau quá ngắn. Nếu không phải còn cầm trong tay hai viên đan dược, hai người còn tưởng mình đang nằm mơ.
– Lang Thang, cậu chờ một chút.
Dương Vân vội vàng chạy tới cửa sổ gọi, nhưng Lâm Vân đã biến mất không thấy tung tích.
Vừa rời đi Trung Ninh, Lâm Vân lập tức bay tới Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân. Theo lời kể của Vũ Tích, tên Môn Thường kia rất có thể từ nơi này đi ra. Chỗ kết giới ở Địa Ngục Môn vẫn là một bãi bừa bộn. Vừa nhìn là biết lúc đó mình và lão tổ Côn Luân chiến đấu kịch liệt như thế nào.
Hiện tại nhớ lại, mình có thể chiến thắng lão tổ Côn Luân, hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Lâm Vân dùng thần thức quét qua một vòng. Đã quét tới một xác chết thối rữa. Xác chết này vứt ở giữa động phủ. Lâm Vân đi qua đó nhìn, thần thức lại tìm được một cái thẻ ngọc.
Lâm Vân không nhìn còn đỡ, càng nhìn lại càng tức giận. Tiện tay phóng một chùm lửa, biến xác chết thành tro bụi.
Xác chết này chính là tay Môn Thường. Không ngờ y không chịu được vết thương mà qua đời. Lâm Vân đoán chừng phong nhận của Vũ Tích đã đánh trúng vào huyệt vị yếu nhất của y. Tên Môn Thường này muốn bảo vệ tu vị của y, kết quả là bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Trên thẻ ngọc có ghi rõ những việc mà lão tổ Côn Luân muốn Môn Thường làm. Trong đó có việc khống chế người nhà của mình để uy hiếp mình giao ra Sơn Hà Đồ. Tên lão tổ Côn Luân còn ra mật lệnh, sau khi lấy được đồ vật, thì giết toàn bộ người có liên quan để diệt khẩu. Thật đúng là một tên độc ác.
Quả nhiên lão tổ Côn Luân kia không chết. Lúc trước mình giết chỉ là một phân thân của y mà thôi. Thù này không báo, khó mà để cho Lâm Vân hả giận.
Huống hồ, nếu không phải Vũ Tích đánh lén thành công, thì chẳng những Vũ Tích và Nhược Sương có kết cục không tốt. Ngay cả người nhà của mình ở Yên Kinh cũng có thể bị Môn Thường giết hại. Lâm Vân nghĩ tới đây, liền đổ mồ hôi lạnh. May mà sự việc không xảy ra.
Nhưng lão tổ Côn Luân kia đã trở thành một mối tai họa, không diệt không được. Y đã có biện pháp để cho Môn Thường đi ra ngoài, thì cũng có thể phái những người khác đi ra. Nếu như mình không giết người này, thì gia đình mình sẽ luôn trong tình trạng gặp nguy hiểm. Cho tới bây giờ, Lâm Vân còn chưa từng bức thiết muốn giết một người như thế.
Tiên cảnh Côn Luân, động Côn Hư, sắc mặt của Ứng Hư Tử rất âm trầm. Y đã ngầm phóng cấm chế trên người của Môn Thường, nên mọi cử động của Môn Thường, y đều biết. Thật không ngờ, Môn Thường còn chưa nhìn thấy mặt của Lâm Vân, đã bị chết trong tay của một cô gái mới chỉ có Luyện Khí tầng bảy. Tên này đúng là một con lợn. Y chết cũng chưa hết tôi, còn làm hỏng kết hoạch của mình nữa.
Nhưng con lợn này ít ra cũng dò ra được vài thông tin của người kia.
Hai tu sĩ Luyện Khí điên phong đứng trước mặt Ứng Hư Tử để đợi ra lệnh.
– Những lời tôi đã dặn dò, các cậu đã nhớ chưa?
Tuy mỗi lần mở kết giới, nguyên khí của y lại bị hao tổn. Nhưng vì Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, y đã bất chấp tất cả.
– Sư tổ, chúng đệ tử đã nhớ rồi. Sau khi rời khỏi đây, chúng đệ tử sẽ lấy lại tấm bản đồ địa hình phái Côn Luân mà tên Lâm Vân kia đã ăn trộm.
Hai tên đệ tử Luyện Khí đồng thanh đáp. Hai người không ngờ, mình mới chỉ có tu vị Luyện Khí, đã được lão tổ đích thân giao nhiệm vụ.
Nhưng hai người này nếu biết sau khi trở về, lão tổ của bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, thì chắc không cảm thấy vinh dự như vậy.
Lâm Vân đứng trước kết giới, suy nghĩ biện pháp để đi vào tiên cảnh Côn Luân. Cả ngày đề phòng cướp còn không bằng giết tên cướp này. Cho dù y là một lão tổ Nguyên Anh, mình không đánh lén thành công thì vẫn có thể chạy trốn. Nếu lão tổ Côn Luân biết mình tới chỗ của y, thì chắc không phái người tới làm hại người nhà mình nữa.
Bởi mục đích của y chỉ là Sơn Hà Đồ trên người mình mà thôi.
Đang lúc Lâm Vân do dự bất định, thì kết giới bỗng nhiên rung chuyển rồi mở ra một khe hở. Lâm Vân cả kinh, lập tức minh bạch lão tổ khốn kiếp kia lại phái người bắt mình. Nhưng vì sao y không tự đi ra tìm mà phải nhờ người nhỉ? Hai cái tên vừa đi ra cũng chỉ là đệ tử có tu vị Luyện Khí kỳ mà thôi.
Lâm Vân không chút do dự, xuyên qua khe hở kia. Thuận tay đập nát hai tên đệ tử thành thịt vụn.
– Thằng nhãi ranh, người dám.
Lão tổ Côn Luân thấy hai người đệ tử của mình mới đi ra khỏi kết giới ba giây thì đã bị người bên ngoài đập nát. Y cực kỳ phẫn nộ, lập tức hét lên một tiếng.
Lâm Vân chỉ cười nhạt, mặc kệ lão tổ kia, tiếp tục đi qua khe hở của kết giới.
– Không tốt rồi.
Áp lực cường đại khiến cho Lâm Vân cảm giác như mình sắp bị tan thành mảnh nhỏ. Rút lui là ý niệm duy nhất trong đầu của Lâm Vân.
Mình không thể đi qua cái kết giới này. Khó trách lão tổ không đích thân đi ra mà phải nhờ người khác. Lâm Vân biết mình chỉ chậm vài giây thôi sẽ biến thành đống thịt vụn như hai người đệ tử kia.
Nhổ ra mấy ngụm máu tươi, Lâm Vân lập tức chui vào trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Trong một sát na khe hở của kết giới đóng lại, Lâm Vân đã kịp chui vào Sơn Hà Đồ. Có thể nói cực kỳ nguy hiểm.
Dù Lâm Vân bị trọng thương, nhưng cũng không dám ở lại Sơn Hà Đồ. Vừa đi ra kết giới, Lâm Vân lập tức chui ra khỏi Sơn Hà Đồ.
Thật là một nơi có linh khí nồng hậu! Lâm Vân cảm thán một tiếng. Thân hình còn chưa đứng vững, đã có một luồng sát khí mãnh liệt đánh về phía cơ thể của hắn.
Lửa giận trong lòng Ứng Hư Tử đã lên tới đỉnh điểm. Hai lần mở ra kết giới, y đã phải tốn tu vị mấy chục năm. Nhưng đồ vật còn chưa tìm được, ba người đệ tử đã bị giết chết.
Không giết người này, lão tổ Nguyên Anh khó mà nguôi giận.
Lâm Vân biết người này mới chính là lão tổ Côn Luân. Nên không chút do dự phóng ra phi kiếm, ngăn chặn luồng sát khí vừa rồi.
Lâm Vân liền bị một chưởng này đánh cho phải lui lại vài bước, nhổ ra môt ngụm máu.
Lâm Vân cả kinh. Một chiêu vừa rồi chứng tỏ tu vị của mình còn kém lão tổ Côn Luân nhiều lắm. Kế hoạch liều mạng một trận lập tức tan biến. Hiện tại phải tìm cách chạy trốn. Nếu dây dưa ở đây thì chết chắc. Chân thân và phân thân của lão tổ thật đúng là không cùng một đẳng cấp.
Mặc dù hắn đã nhìn ra lão tổ Côn Luân bị thương, nhưng hắn cũng bị thương rất nặng. Huống hồ, cho dù mình có thể lực tốt nhất, cũng không phải là đối thủ của y.
Hắn không dám ăn thêm Tạo Hóa Đan. Viên đan dược kia chính là thứ để đánh cược mạng sống. Lần trước may mắn mà không chết, hắn không cho rằng may mắn như vậy thường xuyên xảy ra. Nên Lâm Vân lập tức bước lên phi kiếm rồi bỏ chạy.
Ứng Hư Tử sửng sốt một giây, liền cười ha hả. Không nghĩ tới con mồi lại tới tận ổ. Mình nghĩ trăm phương ngàn kế để bắt tên Lâm Vân kia, không ngờ hắn lại mang theo Hỗn Độn Sơn Hà Đồ tới tận chỗ này của mình.
Ứng Hư Tử áp chế sự kinh động, không do dự đuổi theo Lâm Vân. Y thầm nghĩ, tuy mình bị trọng thương, nhưng với tu vị Nguyên Anh đỉnh cao của mình, đuổi theo môt tu si chỉ tương đương với Kết Đan trung kỳ, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng lão tổ Côn Luân lập tức biến sắc. Y thật không ngờ một tu sĩ mới chỉ Kết Đan trung kỳ đã có tốc độ ngang bằng với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Đây còn là do hắn bị thương. Nếu không bị thương, thì khéo mình không đuổi kịp hắn rồi.
Tốc độ bay của Lâm Vân nhanh được như bây giờ, là nhờ việc hắn không ngừng đuổi theo cái vật thể hình tròn trên vũ trụ. Lúc đó hắn trong tình trạng tinh lực hết lại đầy. Không có bất kỳ một tu sĩ nào có thể làm được như Lâm Vân.