Cuộc sống có quyền đẩy bạn ngã nhưng ngồi đó than khóc hay đứng dậy và tiếp tục là quyền của bạn.

Công Tử Điên Khùng chương 81

Công Tử Điên Khùng chương 81 là một trong những tập truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Công Tử Điên Khùng chương 81 ngay.

  • Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
  • Tên truyện: Công Tử Điên Khùng
  • Số chương: 507
  • Số lượt xem: 280
Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Nội dung truyện Công Tử Điên Khùng chương 81

Lâm vân nhìn mấy tên nằm trên mặt đất, trong đầu suy nghĩ, là ai muốn đối phó với mình? Cái tên cuối cùng có thể ẩn thân trong đất này thật là lợi hại. Tuy chỉ là ẩn thần ở tầng đất rất mỏng, nhưng nếu như mình không có sự phòng bị, đột nhiên bị tập kích, rất khó để tránh khỏi.

Đánh bại được y cũng do mình bất ngờ đánh lén y. Chứ nếu muốn lưu lại y, phỏng chừng không dễ. Thậm chí có thể nói là không lưu được y.

Có lẽ, chỉ khi mình hình thành Tinh Hồn, hoặc là tu luyện tới một sao, mới có thể lưu lại người này. Mà với tu vị hiện tại của mình, không dùng mưu mẹo, thì chỉ có nói ngang sức ngang tài, không ai làm gì được ai.
Tên nam tử có vẻ mặt nham hiểm này có vẻ như là người ngoại quốc, thoạt nhìn có chút giống như người nước X. Cú đá cuối cùng của Lâm Vân khi chạm vào y, chỉ biết người này đã giết rất nhiều người, cho nên toàn thân đều có một cỗ sát khí ẩn hiện.

Loại sát khí này không có cách nào loại bỏ. Trừ khi tu luyện công pháp nội gia chính thống, hoặc là công pháp tu chân. Lâm Vân phỏng chừng loại công pháp nội gia chính thống, hiện tại trên địa cầu không còn nhiều lắm. Mà công pháp tu chân, tu luyện hấp thụ linh khí, mình còn chưa nghe qua nơi này có.

Lại một cước đá vào thân thể của nam tử có khuôn mặt nham hiểm, đá bay xác của y đi chục mét, rớt vào một rãnh nước, biến mất không thấy đâu nữa.

Lại đi tới chiếc xe Audi, cũng chẳng muốn tìm đồ vật bên trong. Tuy nhiên nhìn phía sau xe bị vỡ nát, không biết chiếc xe bị xe Audi này đụng vào là ai. Có lẽ cũng là người quen của mình. Để cho tổ chức của bọn này không tra được người đã bị bọn chúng đụng, Lâm Vân móc ra một cái bật lửa, vứt vào thùng xăng, cái xe liền bốc lửa dữ dội.
Đến gần tên Hắc Đầu đã dùng súng bắn mình, đang chuẩn bị lục lấy tiền của y thì đột nhiên điện thoại trong túi y vang lên. Lâm Vân dùng vải cuốn vào tay rồi mới nhấc cái điện thoại, ấn vào nút nghe. Bên kia truyền tới một thanh âm khá thâm trầm:

– Mọi việc thế nào rồi? Vì sao lâu như vậy không thấy báo cáo?

– Đã xong, lập tức sẽ quay trở lại.

Lâm Vân bắt chước khẩu âm của Hắc Đầu trả lời. Nghe thanh âm trong điện thoại, hắn đoán chừng người này là một nam tử, tuổi chừng 40, 50.

Lâm Vân buông tha việc tìm manh mối trên đám người Hắc Đầu này. Hắn rút ra 100 nguyên từ trong túi áo của Hắc Đầu, đứng đợi xe lửa sắp tới. Lâm Vân vứt cái điện thoại sang một bên. Lấy ra một cái áo sơ mi sạch sẽ ở trong ba lô, định mặc vào người. Nhưng nghĩ lại, lại cất áo sơ mi sạch sẽ đi, cất bước đi về phía đường sắt. Hiện tại trên bờ vai của hắn còn có một viên đạn, lúc trở về phải nhanh lấy ra. Hiện tại Phần Giang đã không thể ở lâu.
Thấy xe lửa đi Phụng Tân đã tới, Lâm Vân lập tức từ đuôi xe trèo lên, không đi vào toa tàu, mà trèo lên trần xe, bắt đầu vận công chữa thương. Viên đạn trong người hắn không có cách nào lấy ra. Lực lượng Tinh Vân không thể đẩy ra được viên đạn, chỉ có tác dụng ngừng chảy máu mà thôi. Nhưng một lúc sau, vẫn có ít máu chảy ra áo sơ mi. Tuy tốc độ chảy rất thong thả, nhưng không có ngừng lại.

Lâm Vân biết mình phải nhanh trở về lấy viên đạn ra. Viên đạn này nằm ngay vị trí vận chuyển lực lượng Tinh Vân. Có lẽ về sau mình tạo thành Tinh Hồn sẽ không sợ, nhưng bây giờ thì không được.

Hiện tại là buổi sáng, xe lửa đã đến gần nhà ga Phụng Tân. Lâm Vân từ trần xe nhảy xuông, bởi vì từ rất xa hắn đã nhìn thấy nhà ga đang được đề phòng sâm nghiêm. Trong lòng tự nhủ, may mà không tiến vào trong toa tàu. Nhưng không biết thân phận của bọn muốn giết mình kia là ai? Rõ ràng nhanh như vậy đã bao vây nhà ga Phụng Tân rồi.

Lúc này Lâm Vân cũng không dám đi ra ngoài, chỉ là vụng trộm tới chỗ cách nhà ga khá xa. Đi thẳng một lúc lâu, mới ngồi xuống ở một bãi cỏ trống. Hắn biết nếu mình vừa đi ra ngoài, lập tức sẽ bị truy nã. Dùng trạng thái hiện tại của mình, đó là phải chết không nghi ngờ.
May mắn chính là bọn chúng mới chỉ giới nghiêm ở Phụng Tân. Cũng không có phái người điều tra ở dọc đường sắt. Nếu không mình đã khó thoát thân rồi.

Đây rốt cuộc là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết? Không thể nào là Lâm gia, bọn họ sẽ không biết là mình đánh Lâm Khải. Hơn nữa, nếu như biết, cũng sẽ không đợi thời gian lâu như vậy mới tìm tới mình. Vậy là ai?

Là người của cô gái mà mình đã trả “Ngũ Thải Phỉ” sao? Cũng không thể. Mình hảo tâm trả lại cô ta “Ngũ Thải Phỉ”, chẳng lẽ cô ta còn muốn giết người diệt khẩu không thành? Duy nhất có khả năng chính là, khi mình giao “Ngũ Thải Phỉ” cho cô gái kia, bên cạnh có người trông thây. Về sau người trông thấy biết mình đưa chính là “Ngũ Thải Phỉ”, mới tìm tới mình.

Tuy nhiên, vì sao người này lại biết “Ngũ Thải Phỉ”? Tuy nói khả năng bị nhìn thấy là lớn nhất, nhưng cũng là khả năng không thực tế nhất. Thử nghĩ xem, nếu như cô gái kia lấy được “Ngũ Thải Phỉ”, cũng không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết a. Thôi, không nghĩ thêm nữa, việc trước mắt bây giờ, là phải nhanh lấy viên đạn ra, dưỡng thương cho tốt. Nếu có thể sớm hình thành Tinh Hồn thì tốt rồi,
Cái tên muốn ám toán mình, cuối cùng lại bị mình ám toán, chắc chắn là một ninja. Nếu không phải do y đánh lén, mình tuyệt đối sẽ không bị thương. Lần sau chỉ cần mình kết thành một sao, những người này, gặp một tên giết một tên, không cần phải khách khí gì.

Một ngày trôi qua, Lâm Vân chỉ là khiến cho máu không còn chảy ra ngoài. Nhưng phía sau lưng và trước ngực của Lâm Vân đã ướt đẫm máu. Cũng may, máu đã ngừng chảy, chỉ là sắc mặt rất tái nhợt

Mắt thấy trời sắp tối, Lâm Vân lấy cái áo sơ mi sạch sẽ kia mặc vào. Trực tiếp bay nhảy qua tường, biến mất ở phụ cận đường sắt.

Hiện tại cũng không dám ngồi xe điện ngầm, chỉ đành phải vẫy một chiếc xe taxi, bảo lái xe lái tới nhà trọ Thanh Hà. Nhà trọ Thanh Hà cách ngõ Hạnh Hoa cũng không xa. Trả 100 nguyên tiền xe, nói câu không cần trả lời, Lâm Vân liền xuống xe taxi

Sau khi xuống xe, Lâm Vân lại chuyển hướng đi về phía ngõ Hạnh Hoa. Tuy nhiên, hắn càng ngày càng cảm thấy hoa mắt, liền biết cơ thể của mình mất quá nhiều máu. Muốn vận chuyển lực lượng Tinh Vân, nhưng không còn sức lực để làm.
Mấy ngày nay, do phải nhập hàng quá nhiều, nên Cam Dao rất bận rộn. Nàng đang suy tính xem có nên nói với Lâm Vân tuyển thêm một hai nhân viên tài vụ không. Nhưng bỗng nhìn thấy một bóng lưng đi phía trước lung la lung lay. Nàng dụi dụi con mắt, kia không phải là Lâm Vân sao? Hay là mình nhìn lầm rồi?

Không biết uống rượu ở đâu về? Ngay cả đi đường cũng lung lay.. Thiệt là, còn nói mình đi công tác, vài ngày mới trở về. Chắc không ngờ bị mình bắt quả tang ở đây.

Nghĩ tới đây, Cam Dao tiến lên, đang muốn hỏi hắn một chút, đột nhiên trông thấy Lâm Vân ngã sấp xuống ven đường. Cam Dao cả kinh, không nghĩ nhiều, lập tức vọt tới, vịn Lâm Vân lên.
Một mùi máu tươi nồng nặc bay vào mũi Cam Dao. Cam Dao bị dọa không nhẹ, chẳng lẽ hắn bị thương?

– Vịn anh trở về, đừng đưa anh tới bệnh viện.

Lâm Vân nói xong câu đó, liền hôn mê.

Lúc này Cam Dao mới phát hiện, cả sau lưng và trước ngực của Lâm Vân toàn là máu. Sợ tới mức suýt nữa hét lên. Ý niệm đầu tiên của nàng chính là lập tức đưa Lâm Vân tới bệnh viện. Nhưng lại nhớ tới những lời Lâm Vân vừa nói.

Hắn bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là đắc tội với ai sao? Mắt thấy máu lại chảy ra từ trên người Lâm Vân, Cam Dao vội vàng cởi áo gió của mình, khoác vào người Lâm Vân. Sau đó cõng Lâm Vân lên lưng, chạy tới ngõ Hạnh Hoa. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnY-Y.com

Cũng may ngõ Hạnh Hoa còn cách không xa. Cam Dao là người chịu được khổ, cộng thêm Lâm Vân cũng không phải là một người béo, Cam Dao mới có thể kiên trì cõng hắn đi tới.
– Nhìn thấy chưa, uống rượu cho lắm vào, còn phải do lão bà cõng trở về. Có lão công như vậy, coi như là trúng giải thưởng lớn.

Những lời như vậy, trên đường trở về Cam Dao đã nghe được không ít. Nhưng nàng chỉ khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục cõng Lâm Vân.
Đi lên bậc thang nhà trọ, Cảm Dao chính là bò lên. Từng bước từng bước một mở cửa phòng mình, để Lâm Vân lên giường của nàng, còn nàng thì mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, thở phì phò.

Một lúc lâu, mới lấy lại đước sức. Đi tới nhìn Lâm Vân, đã thấy cả người hắn đều là máu, sắc mặt tái nhợt. Cam Dao càng hoảng sợ, tranh thủ rót một chén nước mật ong đưa tới miệng của Lâm Vân. Mặc dù Lâm Vân đang hôn mê, nhưng khi chén nước tới miệng, hắn vẫn vô ý thức uống hết.
Cam Dao nhìn sắc mặt của Lâm Vân, liền biết do hắn mất máu quá nhiều. Tranh thủ thời gian nấu một bát cháo có trộn lẫn táo đỏ và đậu đỏ. Trong lúc đợi cháo chín, Cam Dao cẩn thận cởi áo sơ mi của Lâm Vân. Lúc này nàng mới phát hiện Lâm Vân bị trúng một viên đạn. Trong nội tâm càng kinh hoàng.

Hãy sống như mình muốn, hãy làm những điều mình thực sự yêu thích, còn lại thì dành cho trái tim dẫn đường.

Các chương truyện Công Tử Điên Khùng

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,