Thế giới bạn không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng chương 190

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng chương 190 là một trong những tập truyện ngôn tình Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng chương 190 ngay.

  • Tác giả: Sở Thanh
  • Tên truyện: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng
  • Số chương: 503
  • Số lượt xem: 239
"An intelligent person is like a river, the deeper the less noise." Người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu càng lặng lẽ.

Nội dung truyện Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng chương 190

Nội tâm Mạc Kỳ Hàn vô cùng kinh ngạc, cưới vợ như nàng, xứng đáng để cho hắn dâng thiên hạ cho nàng, xứng đáng khiến hắn từ bỏ hậu cung, nguyện chỉ độc sủng nàng!

Mắt khẽ động, lại có một giọt lệ nóng lăn xuống, hắn ôm nàng chặt hơn, không muốn buông lỏng ra chút nào, nghẹn ngào, hắn nói: “Mạn Mạn, hiện tại ta tốt hơn nhiều rồi, có nàng yêu ta như vậy, ta sẽ không chết, sẽ không chết, chúng ta phải sinh tử không rời, vĩnh viễn tương thân tương ái, bên nhau cả đời.”

“Tình nhân, chàng đừng cố chịu đựng, chúng ta phải đi tìm đại phu đi, không xa, ta biết ra khỏi Tứ vương phủ, qua hai con đường, có một ngõ tắt đến tiệm thuốc.” Lăng Tuyết Mạn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên, lời nói càng lúc càng nóng vội.

Mạc Kỳ Hàn lắc đầu lần nữa: “Mạn Mạn, ta thật không sao, nàng nhìn ta xem, hiện tại rất tốt, ta đáp ứng với nàng, ngày mai ta đi gặp đại phu được không?”

“Thật sao? Chàng không được gạt ta nữa, chuyện chàng ngã bệnh nặng như vậy, ta thật không muốn lại bị chàng lừa.” Lăng Tuyết Mạn cố chấp hỏi.

Mạc Kỳ Hàn khẽ cắn môi, trái lương tâm gật đầu: “Không lừa nàng, bệnh của ta đã trị sắp hết, sư phụ ta biết y thuật, hơn nữa y thuật siêu giỏi.”

“Thật sao? Thật tốt quá! Ta nhìn qua liền biết lão gia gia kia không đơn giản, thì ra là một nhân vật lợi hại!” Lăng Tuyết Mạn kích động, trong ánh mắt ngân ngấn tựa như ngọc trong ánh sáng, giờ phút này mọi chuyện đều chỉ bằng một lời nói khẳng định của tình nhân, mừng rỡ vô cùng, nàng ôm lấy cổ Mạc Kỳ Hàn hôn lung tung, dục hỏa của Mạc Kỳ Hàn vừa tắt không bao lâu lại bị trận hôn này trêu đùa nổi lên, không dám đưa yêu cầu, hắn chỉ đành nhẫn nại chịu đựng, cũng buông lỏng hai tay, khàn khàn nói: “Mạn Mạn, nàng lên giường ngồi đi, hay là ngủ ở bên trong đi, ta cùng nàng nói chuyện một lát, sau đó ta sẽ đi.”

Lăng Tuyết Mạn nhất thời không hiểu, nghi ngờ nói: “Chàng lại cảm thấy không thoải mái sao? Tim lại khó chịu sao?”

“Không có.” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, cũng ôm Lăng Tuyết Mạn không nhúc nhích, bỏ vào trong giường, còn hắn lại dời người ra bên ngoài, tận lựa giữ khoảng cách xa nhất với nàng, để tránh mình dục hỏa đốt người, nhịn không được, làm ra hành động cầm thú.

Lăng Tuyết Mạn lại bị thái độ lãnh đạm bất thình lình của hắn làm cho khó chịu, khẽ cắn môi hỏi:”Chàng… chàng không thích ta sao?”

“Không phải vậy!” Mạc Kỳ Hàn lập tức đáp trả, nhớ đến chuyện rối rắm hiện tại, lại nói: “Mạn Mạn, nhân phẩm của ta như thế nào, nàng tốt nhất nên suy nghĩ một chút. Đêm tân hôn khi dễ nàng, là chuyện Tứ vương gia khi còn sống nhờ cậy ta, hắn biết ngày giờ của hắn không còn nhiều, lại không đành lòng để nàng nhỏ tuổi như vậy thủ tiết sống qua ngày, liền… liền nhờ ta ở cùng nàng, ta cự tuyệt không được, cho nên mới…”

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ lần nữa: “Chàng thật sự là bạn của phu quân? Vậy chàng nói muốn danh chính ngôn thuận cưới ta làm phu nhân, rốt cuộc thân phận của chàng là gì mà có thể để cho phu quân cầu xin chàng chuyện như vậy!”

“Ách… ta thật sự là bạn của Tứ vương gia, về phần thân phận, hiện tại không thể nói cho nàng biết, thời cơ chưa chín mùi.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói, bất đắc dĩ không thôi.

Không thể hỏi thêm, Lăng Tuyết Mạn chán nản bỏ qua, từ khi biết hắn đến giờ, nàng luôn luôn hỏi, nhưng hắn chưa bao giờ tiết lộ một chữ, nàng còn có thể trông cậy hắn nói cho nàng biết sao?

Vô lực nằm trên giường, hơi nghiêng người, lại ngước mắt hỏi: “Chàng khẳng định cơ thể chàng không có chuyện gì sao?”

“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

“A, vậy ngủ đi.” Mặt dính vào nệm giường, Lăng Tuyết Mạn ỉu xìu nói.

Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Nàng ngủ đi, ta đợi nàng ngủ, lại đi.”

“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn thuận miệng đáp một tiếng, mắt nhắm lại mấy giây, sau đó mới phản ứng được Mạc Kỳ Hàn nói cái gì, vùng dậy, ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Hàn, rồi lại không biết nói gì, sợ run một lúc lâu, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, ảo não che miệng lại, bò tới mép giường, nhảy xuống giường, tìm kiếm lục lọi, vừa tìm vừa phiền não nói thầm: “Tại sao không có rương thuốc?”

“Mạn Mạn, nàng muốn làm gì?” Mạc Kỳ Hàn không hiểu.

“Băng bó tay cho chàng! Ta thật đáng chết, lúc này mới nhớ, chắc là mất máu quá nhiều! Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn cực kỳ hối hận, động tác tìm kiếm ngày càng gấp, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Không lo, chút vết thương nhỏ này, không sao.” Mạc Kỳ Hàn dửng dưng nói, khóe miệng lại không khỏi cong lên nụ cười thỏa mãn, có nàng đơn thuần như vậy yêu hắn, hắn còn mong gì hơn?

“Sao lại không sao? Còn chảy máu!” Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, nghe câu này, trợn mắt tức giận, gầm nhẹ nói, rống xong lại ảo não mình quá lớn tiếng rồi, liền đau lòng nhìn hắn một cái, tiếp theo lại tìm kiếm.

Nhưng lật qua mấy hộc tủ cũng không thấy rương thuốc, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tới đây, rất đơn giản, nàng hiện tại không yên lòng, vậy thì dùng túi thuốc của ta.”

Dứt lời, kéo vạt áo ngoài ra “xoẹt” một tiếng, kéo xuống một mảnh vải, sau đó quấn lên tay vài vòng, huơ huơ về phía Lăng Tuyết Mạn, “Không phải là ổn rồi sao? Chỉ cần cầm máu là được, không cần bôi thuốc.”

“Ổn?” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn, khẽ thở dài: “Ngàn vạn lần đừng lưu lại sẹo mới được, nếu không thì khó coi lắm.”

“Nếu lưu lại sẹo, nàng sẽ ghét sao?” Mạc Kỳ Hàn cười lạnh hỏi.

“Ta ngại cái gì? Ta sợ chàng sẽ mất hứng, chàng thường nói tướng mạo của mình rất dễ nhìn, như vậy khẳng định cũng có một đôi tay rất đẹp, nếu vì ta mà khó coi, chàng sẽ khổ sở đi?” Lăng Tuyết Mạn đến gần, ngồi bên cạnh hắn, nâng tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn kỹ một chút, đáng tiếc phòng tối đen không thấy rõ.

Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, rút tay về, thúc giục: “Mau ngủ đi, thời gian không còn sớm.”

“Vậy… vậy còn chàng? Ta ngủ, chàng sẽ đi sao?” Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, thấp giọng hỏi.

“Ta không muốn đi, nhưng không thể không đi.” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, để tránh cho Lăng Tuyết Mạn lại suy nghĩ lung tung, tâm lý lại nặng nề hơn, liền cố gắng cười, nói tiếp: “Ta không sao, chỉ là muốn thăm nàng một chút, cũng nhắc nhở nàng không nên đem lời của Ngô Đồng để ở trong lòng, lại càng không được gặp mặt nàng ta, nàng ta có nói với nàng chuyện tình cảm với Tứ vương gia, nàng tùy tiện nghe một chút là được rồi, đừng coi là thật, ta nói mới là chính xác.”

“Nhưng nàng hẹn ta, ta nếu không đi, có lý do gì từ chối? Hay là, ta không tin là được rồi, nếu muốn cự tuyệt, không tốt lắm!” Lăng Tuyết Mạn có chút bối rối.

“Có cái gì không tốt?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, “Nàng ta hẹn nàng đi núi Lạc Hà đạp tuyết tầm mai, thời tiết ở đó lạnh như thế, lỡ như nàng đông lạnh đến tận xương thì làm sao bây giờ? Huống chi cái núi tuyết kia lại không dễ đi, nàng thân con gái có thể leo lên núi được sao? Lỡ như trượt chân lăn xuống núi thì sao?”

Enjoy the little things in life for one day you’ll look back and realize they were the big things Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống bởi vì một ngày bạn sẽ nhìn lại và nhận ra họ là những điều thật sự lớn lao

Các chương truyện Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,