Tiêu Vãn Linh bật cười nói: “Tôi luôn nhìn lớp người trẻ bằng ánh mắt rất nghiêm khắc! Phê bình cũng không phải nhằm vào người nào! Một số phương tiện truyền thông chỉ nói vu vơ ! !”
Trương Kính Trung không dựa theo lời kịch, đè Microphone nói: “Mới lúc nảy, trao giải diễn viên trẻ xuất sắc nhất, tôi nghe người chủ trì có một câu rất hay, cảm ơn các bạn diễn viên trẻ ! Chúng tôi là một diễn viên, là người đi trước, chúng tôi đối với thế hệ đi sau, luôn có rất nhiều kỳ vọng và phê bình! Trong vòng tròn này chính là như vậy, mới có thể làm cho chúng ta tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến bộ! Chúng tôi phải mang theo sứ mệnh cảm xúc, đi vào thế giới điện ảnh, nhưng một ngày nào đó, chúng tôi đem sứ mệnh cảm xúc, tiếp sức cho các bạn trong tương lai! Cho nên, mặc kệ đêm nay ai đoạt được giải thưởng, nhưng được đứng ở nơi này, là các bạn đã chiến thắng! ! Chỉ cần không bỏ cuộc! Cơ hội sẽ lại tới! Cố gắng lên!”
Tiếng vỗ tay dưới khán đài cuồng nhiệt vang lên !
Trương Kính Trung chờ tiếng vỗ tay dừng lại, hơi xoay người nhìn về phía Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói: “Được rồi! Để tôi xem cô còn bất mãn đối với người nào nữa . . . . . .”
Tất cả các khách quý, bao gồm vị chủ tịch đại hội cũng toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nở nụ cười, có thể nói lại Tiêu Vãn Linh, cũng chỉ có Trương Kính Trung thôi.
“Thì ra lần này ông đến báo thù ?” Tiêu Vãn Linh nói đùa.
Trong tiếng cười và vỗ tay của mọi người Trương Kính Trung, hơi suy nghĩ một chút, lại dùng giọng nói chậm rãi của người cao tuổi, cười nhẹ, nói: “Tối nay, tôi đến báo thù học trò của tôi. . . . . .”
Chúng tân khách thật sự quá kích thích, vỗ tay.
Hai tay Hạ Tuyết che mặt lại cười, cũng không dám ngẩng đầu.
“Được rồi, bây giờ chúng tôi xin mời điện ảnh thế hệ trước cho cho ý kiến về bốn bộ phim đã lọt vào vòng chung kết. . . . . .” Trương Kính Trung mỉm cười nói.
Tiếng vỗ tay cuồng liệt vang lên.
Tiêu Vãn Linh cười đè Microphone nói: “Tôi cảm thấy trong “Tinh Mộng tình duyên” lần này ESBELL diễn xuất rất tốt, kỹ thuật diễn xuất tự nhiên, nhập vai rất sâu! Nhất là khi cô ấy biết mình bị bệnh nan y, cô ấy một mình ngồi giữa thiên nhiên, ngẩng mặt nhìn trời, điên cuồng gào khóc, lúc đó tôi xem xong bộ phim này, khóc ba ngày liền ! ! Tôi đã nhìn thấy một người trẻ tuổi, đang tuyệt vọng giãy giụa muốn sống, lại không thể sống, bộc lộ đau đớn, khổ sở và tuyệt vọng ! Cô ấy đã làm được! Cố gắng lên!”
ESBELL chấp tay mỉm cười ngỏ ý cảm ơn!
“Còn Mộng Uyển. . . . . . Mông Uyển là nữ diễn viên đặc biệt của Trung Quốc chúng ta vô! Cũng là một người rất có năng lực với điện ảnh! ! Diễn xuất của cô ấy ở trong bộ phim “Cha của tôi”, đều khắc họa vô cùng sâu sắc, nhất là ngôn ngữ tay chân, bạn sẽ phát hiện ra, trong tận xương tủy của cô ấy đều là diễn ! ! Mà Lương Thi Thi! !”
Lương Thi Thi ngồi ở dưới khán đài trân trọng, mỉm cười. . . . . .
“Cô ấy ở trong bộ phim “Hồng nương” lần đầu tiên thách thức với vai diễn một người hai mặt ! ! diễn một cô gái có hai mặt! Buổi tối cuồng dã, ban ngày thuần khiết! Hai người trong cùng một thân thể của Lương Thi Thi liên tục liều lĩnh, liên tục biến hóa ! ! Cô ấy diễn xuất rất hồi hộp ! ! Tôi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy mới 19 tuổi, đã dám thách thức với vai diễn đầy gai góc như vậy ! ! Cố gắng lên!” Tiêu Vãn Linh lại nói!
Hốc mắt Lương Thi Thi đỏ bừng, mỉm cười nói lời cám ơn !
“Còn Hạ Tuyết. . . . . .” Tiêu Vãn Linh vừa định nói . . . . . .
Trương Kính Trung cố ý nhìn bà ta . . . . . .
Dưới đài vang lên một trận cười ầm ĩ.
“Cô từ từ nói. . . . . .” Trương Kính Trung quay đầu đi, ho nhẹ, Hạ Tuyết rất bất đắc dĩ nhìn sư phụ, Tôn Minh ở bên cạnh nói: “Đừng để ý, hai người già này luôn thích đấu võ mồm như vậy !”
Hạ Tuyết thở nhẹ ! Lo lắng nhìn phía trước khán đài!
Tiêu Vãn Linh quay đầu qua, liếc mắt nhìn Trương Kính Trung. . . . . .
Trương Kính Trung cũng nhìn bà ta, rất lịch sự giơ tay. . . . . .
(8b)
Tiêu Vãn Linh chờ cho toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, bắt đầu nói: “Lúc ấy tôi xem “Dịu dàng”, hoàn toàn không nghĩ là phim của Trương Đạo diễn !”
Dưới đài có tiếng cười lớn !
Hạ Tuyết bị Tiêu Vãn Linh gọt giũa đã rất lo lắng, cười có chút miễn cưỡng. . . . . .
Hàn Văn Vũ mỉm cười, khẽ kéo vai Hạ Tuyết.
Trước màn hình, Hàn Văn Hạo và Daniel cũng nhìn chăm chú Hạ Tuyết, có chút căng thẳng, lúc này bọn họ cũng không khỏi ngưng mắt nhìn, bắt đầu hơi khẩn trương.
“Nhưng. . . . . .” Tiêu Vãn Linh nhắm ngay Microphone dịu dàng nói: “Nhưng khi tôi nhìn vào màn hình, thấy một cô gái tuổi rất trẻ, lưng đeo một túi vải, đội mũ che kín tai, vì lý tưởng, mà chạy như bay trên con đường đầy tuyết, thậm chí nhìn về phương xa, thở ra luồng hơi trắng, ánh mắt kiên định tiếp tục chạy về phía trước, học viện nghệ thuật Pháp đang ở trước mắt cô ấy, lúc đó, các bạn sẽ rất nhanh phát hiện, trong ánh mắt của cô ấy, là cả một thế giới! Từ trong ánh mắt của cô ấy, bạn sẽ thấy được cả thế giới! ! Nhưng cô ấy đã chạy như bay vào sân trường làm người trình diện cuối cùng, cô ấy ở lại Paris không ăn, không uống ba ngày, cuối cùng ngất xỉu bên cạnh cây cầu. . . . . Khi đó, cô ấy nằm trong tuyết, không nhúc nhích, ngay cả mắt nhắm chặt, giống như đang bị thần chếy bao phủ, bông tuyết không ngừng rơi xuống trên người của cô ấy, khuôn mặt của cô ấy gần như bị đông cứng, giống như đã là giây phúc cuối cùng của cuộc đời ! lúc ấy tôi đã phát hiện cô gái này, dùng tính mạng của mình để diễn ! Cho nên cô ấy thành công đến hôm nay, cũng là vì dấu chân của cô ấy in trên con đường đầy tuyết, từng bước đi tới! Chúc mừng cô không ngã xuống giữa đường tuyết! !”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt ! !
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, hai tay nắm thành chữ thập, cúi đầu cám ơn ! !
Cẩn Nhu ở phía sau lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng. . . . . .
Trương Kính Trung mỉm cười nói: “Lúc nảy chúng tôi đấu võ mồm, đã quên một trình tự chưa làm! Người chủ trì dạ hội cũng không báo cho chúng tôi hay! Cho nên bây giờ phải xem một đoạn phim ngắn của người được đề cử, rồi phê bình! Chiếu phim đi!”
Toàn trường lại bật cười, ánh đèn chợt tối sầm, đầu tiên phát hình ảnh ESBELL trong “Tinh Mộng tình duyên”, đến Mộng Uyển trong “Cha của tôi”, kế tiếp là Lương Thi Thi trong “Hồng nương”, sau cùng là Hạ Tuyết trong “Dịu dàng”, hình ảnh cắt vào một phòng tranh tối đen, sau khi cô mất đi cơ hội học tập, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, mệt mỏi không chịu nổi đứng trước bức tượng điêu khắc thần Venus, hơi thở như tơ, ánh mắt mờ mịt tuyệt vọng, đầu ngón tay run rẩy thật dịu dàng, nhẹ nhàng dọc theo đường cong bức tượng thần Venus đi lên, đầu ngón tay có lúc giống như không còn sức, lại giống như có lực, dịu dàng, khổ sở, tuyệt vọng, khẩn cầu. . . . . . Vẻ mặt của cô bắt đầu co giật. . . . . . Trong hai tròng mắt trống rỗng, nước mắt từng giọt lăn ra, dọc theo chiếc cằm nhỏ giọt xuống, cô lại tiếp tục đưa đầu ngón tay, dịu dàng di chuyển trên bức tượng kia, cuối cùng run rẫy bật khóc, giống như khóc với người thân, lúc đầu nghẹn ngào sau đó ôm mặt khóc lớn, nhất thời cả phòng tranh đều là tiếng khóc của cô gái mất đi cơ hội, tiếng khóc khổ sở, đau lòng . . . . . .
Hàn Văn Vũ kích động vỗ tay !
Tiếng vỗ tay toàn trường cuồng nhiệt vang lên. . . . . .
“Tốt lắm! Phim xem xong rồi! Bắt đầu trao giải thưởng! Ngươi mở bì thư hay tôi mở bì thư ? Cô đọc hay tôi đọc?” Trương Kính Trung nhìn Tiêu Vãn Linh mỉm cười hỏi.
Tiêu Vãn Linh vẫy nhẹ tay cười nói: “Ông đọc đi! Đợi lát nữa, xem ông còn nói tôi bất mãn với ai !”
Toàn trường người mỉm cười, cũng thật khẩn trương chờ đợi, tiếng trống lần nữa vang lên, trong màn ảnh lớn trên khán đài, lập tức xuất hiện hình ảnh của bốn nữ chính, vẻ mặt của bọn họ vô cùng căng thẳng nhưng miễn cưỡng cười, Lương Thi Thi lo lắng đến mức hốc mắt ửng đỏ, Mộng Uyển cúi đầu, cầm tượng Phật Ngọc của mình, ESBELL siết chặt tay, dũng cảm nhìn vào ống kính, Hạ Tuyết cũng tựa vào vị trí, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, Văn Vũ lo lắng nắm chặt tay của cô. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo và Daniel cũng nặng trĩu, chờ đợi. . . . . .
Giờ khắc này, biểu lộ tính cách chân thật nhất của con người, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta thất bại hay chiến thắng cũng sẽ trợ giúp rất lớn trong cuộc sống, nhưng lúc này, chúng ta vẫn muốn giành chiến thắng!
Tiếng trống chưa dứt! !
Lúc Trương Kính Trung mở lá thư, lúc thì than phiền phong thư dán quá chặt, lúc thì than phiền phong thư này nhìn không đẹp, làm cho bốn người nữ chính dưới khán đài bị giày vò hết sức ! ! tất cả mọi người bất đắc dĩ phì cười! Cuối cùng, Trương Kính Trung đã mở được danh sách giải thưởng, đầu tiên nhìn thoáng qua, rồi thần bí cười một tiếng, nhìn không ra chút manh mối nào, sau đó nhìn bốn nữ chính dưới khán đài, cười nhẹ nói: “Sau này người được đề cử đừng ngồi tách ra ! Khó coi! !”
Dưới khán đài, khách quý bật cười, Lương Thi Thi đã bị đùa đến nổi rơi nước mắt!
Cẩn Nhu cũng cắn răng trừng mắt nhìn! !
Đột nhiên Hạ Tuyết không dám nghe, cúi người xuống bật cười.
Trương Kính Trung ho khan một tiếng, cầm danh sách giải thưởng, hướng về phía Microphone nói: “Người đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất giải Kim Mã, lần thứ 50, “Dịu dàng”. . . . Hạ Tuyết! !”
Hạ Tuyết không thể tin ngẩng đầu nhìn sư phụ ! !
Tiếng vỗ tay toàn trường vang lên ! !
Hàn Văn Vũ sững sờ vừa Hạ Tuyết ôm vào trong lòng, vừa nắm chặt tay cô! Hạ Tuyết ngây ngốc dựa vào trong ngực Hàn Văn Vũ, nghẹn ngào rơi lệ. . . . . .
Trước màn hình, Hàn Văn Hạo và Daniel không khỏi vui sướng, mỉm cười ! !
Hạ Tuyết thở phì phò, đưa tay chặn ngực mình, có chút không tin, nhìn Hàn Văn Vũ nói: “Tôi đoạt giải thưởng rồi sao ? Tôi sao?”
“Đúng vậy! !” Hàn Văn Vũ kích động ôm chặt Hạ Tuyết!
Rốt cuộc trong tiếng vỗ tay, Hạ Tuyết biết mình đoạt giải rồi, cô bật khóc không thành tiếng, Tôn Minh đứng lên ôm cô, sau đó đến Tả La, và tất cả nhân viên trong tổ diễn kịch “Dịu dàng”, cô chặn ngực, hít vào một hơi thật sâu, Hàn Văn Vũ đở dậy, vươn tay về phía con gái! ! Hi Văn cũng vui vẻ đặt tay vào trong tay mẹ, hai mẹ con trong tiếng vỗ tay của mọi người, từng bước từng bước đi lên đài trao giải thưởng ! !
Trương Kính Trung cầm lấy chiếc cúp, đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Chúc mừng con!”
Hạ Tuyết cắn chặt môi, run rẩy nhận lấy chiếc cúp trong tay sư phụ, nhào vào trong ngực ông ta, khóc nói: “Cám ơn người, sư phụ. . . . . Cám ơn người. . . . . .”
Trương Kính Trung cũng mỉm cười vươn tay, vỗ nhẹ sau lưng của Hạ Tuyết, gật đầu nói: “Đây là con xứng đáng được ! ! Con đã cố gắng hơn so với bất cứ ai ! Cố gắng lên!”
Hạ Tuyết nghẹn ngào gật đầu! !
Tiêu Vãn Linh cầm lấy chứng thư, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô mỉm cười nói: “Cố gắng lên! Chúc mừng cô !”
“Cám ơn chị Vãn Linh !” Hạ Tuyết cúi người cám ơn, ôm chiếc cúp trong ngực, hai tay nhận lấy chứng thư. . . . . .
Người trao giải thưởng lui sang một bên, Hạ Tuyết tiến lên, đứng trước bục trao thưởng, để cho con gái cũng đứng trước bục, rơi lệ nghẹn ngào, điều chỉnh Microphone, nhìn mọi người dưới khán đài, nhìn Hàn Văn Vũ, người bạn tốt trong cuộc đời, cô đột nhiên kích động, nói không ra lời, cúi mặt, nước mắt rơi xuống.
Tiếng vỗ tay toàn trường vang lên ! !
Hạ Tuyết ổn định cảm xúc, đè Microphone nghẹn ngào nói: “Tôi. . . . . . sáu năm trước đoạt được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất, tôi không thể tới nhận giải thưởng, bởi vì tôi phải vội vàng sinh con. . . . . .”
Tất cả khách quý dưới đài hô to, cười lớn, vỗ tay.
Hốc mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, càng không ngừng vỗ tay!
Hai mắt Hi Văn trong suốt, đứng bên mẹ cắn chặt răng! !
Lúc này ánh mắt Hàn Văn Hạo nhìn chăm chú. . . . . .
Hạ Tuyết tiếp tục khóc nói: “Tôi nhớ đêm hôm đó, tôi ôm bảo bối vừa sinh ra được vài tháng, ngồi xổm trước một chiếc TV, nhìn Văn Vũ, người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời đọc tên của tôi, khi đó, tôi cảm ơn mọi thứ xing quanh mình! Cảm ơn từng người đã yêu mến tôi ! Cảm ơn cha mẹ tôi, đã cho tôi sinh mạng! Cảm ơn Tôn đạo diễn cho tôi cơ hội để tôi bước vào giới điện ảnh, cảm ơn người thầy của tôi, Trương Đạo diễn, đã cho tôi cơ hội đi đến học tập tại Học viện điện ảnh Pháp! Trong thời gian này, tôi có giãy giụa, tôi có lùi bước, tôi có muốn bỏ cuộc, nhưng sư phụ đã nói với tôi, rút lui là người không có dũng khí, cô muốn rút lui sao? Tôi không muốn rút lui! ! Bởi vì tôi khát vọng trở thành nữ chính đứng trên khán đài ! !Lúc này, tôi cám ơn con gái của tôi, bởi vì có con gái, để cho tôi hiểu được, làm một người mẹ, cần phải bao nhiêu dũng khí! ! Cám ơn con gái đã làm bạn với tôi trong đời! cho tôi kiên trì đi tới hiện tại! Daniel, trong sáu năm qua, chúng ta đã từng nói, chúng ta sẽ trở lại, mang theo con gái cùng đi dưới ánh mặt trời, tiếp nhận tất cả! ! Cám ơn anh ! Daniel! Cám ơn anh đã làm bạn trên đường đời, cho em yêu thương và ủng hộ lớn nhất! ! Cám ơn anh! ! Cám ơn Văn Vũ! Cám ơn bác sĩ Hàn, cám ơn anh đã cùng tôi vượt qua thời gian tối tăm nhất trong cuộc sống, cám ơn. . . . . . Cám ơn người đã tổ chức cho tôi một buổi tối sinh nhật, cho tôi dịu dàng . . . . . . Cám ơn mọi người !”
Hi Văn khẽ cắn môi dưới, nước mắt lăn xuống .
Hạ Tuyết rơi lệ đứng trước mặt của con gái, ở trước ống kính, ôm chặt con gái vào lòng . . . . . .
Hi Văn cũng ôm mẹ, vô cùng xúc động bật khóc.
Toàn trường đột nhiên đứng dậy, vỗ tay !
Hàn Văn Hạo ngưng mắt nhìn hai mẹ con trước màn hình, hắn đột nhiên cúi đầu, suy ngẫm . . . ..
Daniel nâng ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch, uống xong đột nhiên cười thoải mái, nhìn mưa rơi rã rít ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra vô hạn dịu dàng. . . . . .
Lồng ngực Cẩn Nhu không ngừng phập phồng, ánh mắt tức giận nhìn Hạ Tuyết trên khán đài tiếp nhận giải thưởng, cô ta sắp tức điên siết chặt nắm tay, tại sao? Tại sao may mắn mãi tìm đến cô? Tại sao? Tôi không tin! !
Hạ Tuyết không ngừng cám ơn mọi người, dẫn con gái đi tới trước khán đài, hướng tất cả khách quý, cũng như khán giả đang xem truyền hình, cúi người thật sâu, chào! !
Tiếng vỗ tay toàn trường lại vang lên. . . . . .
Hạ Tuyết và Hi Văn trong tiếng vỗ tay mọi người, hai người mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, xúc động nhìn nhau mỉm cười, Hạ Tuyết ngồi xổm người xuống, cầm chiếc cúp đưa tới mặt con gái, hai người cùng hôn chiếc cúp! ! Rất nhiều ánh đèn flash chụp được khoảnh khắc tuyệt vời này !