Nhìn cô vẫn lạnh lùng, không xao động, sắc mặt Đường Hạo thâm trầm thêm vài phần: “Không vui ư? Đây chẳng phải là việc cô thích làm nhất hay sao?”
“Đúng! Tôi thích. Sai lầm đây là ông trời giáo huấn tôi!” Nếu không phải vì hắn, cô cũng không bị Tiền Lỵ Nhi đánh.
“Tôi nhất định sẽ không để Lương Bân được sống dễ chịu! Hắn nghĩ ra nước ngoài thì mọi việc đều thuận lợi sao?” Hắn thấy sống lưng cô cứng đờ, ánh mắt của hắn lại càng trầm. Đối với Tiểu Ngưng thì đau lòng, đối với Lương Bân thì tràn đầy hận ý.
Nhưng có lẽ đau lòng với Tiểu Ngưng lúc này chính hắn cũng không biết là tại sao.
“Không! Anh không được đối phó với anh ấy. Anh ấy đã bị anh hại đến thê thảm lắm rồi!” Tiểu Ngưng xoay người, giữ lấy cánh tay hắn: “Đường Hạo, xin anh, ngàn vạn lần đừng làm ra thêm chuyện gì đê tiện nữa!”
Cô không muốn hắn dùng thế lực của mình đi làm tổn hại đến người khác. Hắn không đáng phải làm những chuyện đó.
Hai tròng mắt thâm thúy bỗng lập tức hiện lên vẻ chán ghét, tức giận với cô: “Đê tiện? Cô dám mắng tôi đê tiện ư? Còn hắn thì đối xử với cô như thế nào? Không đê tiện hay sao? Bỏ cô, bỏ con lại rồi mà đi mất! Ha ha ha, Lục Giai Ngưng! Cô thật đáng thương hại!”
Dù cô có khiêu khích hắn đến thế nào, cho dù cô đã thẳng tay cho hắn hai cái tát ra sao, hắn vẫn không có động một ngón tay mà đánh cô. Vậy mà kết quả cô lại thích người đánh mình chứ không chịu thích hắn đây, vì lý do gì?
Một câu hắn vừa nói ra khiến Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch, phút chốc lại trở nên trầm mặc.
“Nói đi! Dũng khí của cô đâu? Không phải lúc nào cũng muốn khiêu chiến với tôi hay sao?” Đương Hạo nắm chặt bả vai cô, lắc mạnh khiến những mái tóc của cô bị rồi loạn.
Tiểu Ngưng không đáp lại, cô căn bản cũng chẳng buồn nhìn hắn.
Đường Hạo một chút cũng không thích, trầm mặc chính là chống đối lại hắn. Cảm giác hoàn toàn giống mọi lần, hắn khi dễ cô, cô không lên tiếng, kể cả bị mọi người xung quanh chỉ trỏ nói xấu cô cũng yên lặng mà chịu đựng khiến Đường Hạo búng lên lửa giận: “Có phải hay không? Không nói tức là cô thừa nhận?”
“…” Giống như gai độc đâm vào trái tim cô, vừa làm cô đau đớn, vừa ăn mòn các tế bào trong cơ thể của cô. Cố gắng giữ bình tĩnh nơi cô bị phá bỏ hoàn toàn. Cô bật dậy, nước mắt tuôn rơi như nước đổ về, mạnh mẽ nhìn hắn, bất mãn cảnh cáo.
Ánh mắt như vậy không hiểu sao lại khiến Đường Hạo cảm thấy sợ hãi nhưng cũng muốn chọc tức cô: “Sao? Tôi nói có gì sai sao? Tôi cho cô cơ hội lựa chọn, nếu cô chọn Lương Bân thì bây giờ cô không có ở đây! Không đúng hay sao?”
“Đường Hạo, anh không cần dùng những từ này để nhục mạ tôi!” Tiểu Ngưng thét lớn, lao vào đánh hắn.
“Đáng chết!” Sau đó chỉ thấy Đường Hạo sắc mặt đau đớn, đôi mắt nheo lại, nhìn bàn tay đang đánh tới tấp vào mình: “Đáng chết, kẻ điên này! Cô buông ra!”
Tiểu Ngưng nắm chặt lấy cổ hắn, hung hăng cắn mạnh lên vai hắn, dùng một lực mạnh như đang nói câu trả lời.
Đường Hạo giữ lấy vai mình, sau đó dũng ngữ khí ra lệnh: “Buông ra! Kẻ điên này! Nếu cô còn không buông thì tôi sẽ ném cô ngay xuống lầu!”
Bị dọa nhưng Tiểu Ngưng căn bản không sợ. Cho đến khi cắn hắn đến mệt mỏi mới mới buông hắn ra, chậm rãi ngầng đầu lên nhìn.
Quay đầu nhìn bả vai phải của mình có một vết răng hình tròn trên đó còn vương nước bọt cũng máu tươi, sắc mặt hắn bây giờ thật khiến người ta sợ hãi, tay vẫn giữ chặt lấy đầu của cô khi cô hung hắn cắn vào hắn.
Tiểu Ngưng vẫn thất thần, nước mắt đầy trên khuôn mặt. Nhìn cô giống như cô vừa mới chịu ủy khuất đến đáng thương giống như người bị cắn không phải là hắn mà chính là cô.
“Cô khóc như vậy là muốn tỏ vẻ gì, hả?” Ngữ khí của Đường Hạo tuy rằng vẫn trần thấp nhưng không còn lạnh như băng, lộ một chút quan tâm.
“Tôi chán ghét chúng…..” Giống như nói chuyện với đầu gối, cô chán ghét khi phải nhớ lại. Nhưng cô vĩnh viễn cũng không thể quên được những ngày tháng đó, hắn luôn nói cô là một món hàng, bị hắn treo ở trên lầu cao. Đáng sợ còn hơn cả ác mộng.
Đường Hạo không chịu nổi ánh mắt trách móc kia của cô, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Nếu sợ tôi nói thì sau này hãy biết tự trọng, đừng có đi lại nhiều với những tên đàn ông khác!”
Nói xong hắn mặc kệ cô đang khóc…
Cô ngừng khóc, vặn vẹo thân thể: “Tôi không muốn! Giờ tôi chán ghét anh lắm!”
“Chán ghét tôi? Tốt lắm! Cô tốt nhất là nên chán ghét tôi. Cô càng chán ghét tôi, tôi sẽ càng chạm vào cô!”
Tiểu Ngưng đẩy lồng ngực của hắn ra, nhịn xuống xúc động nói: “Anh không phải nói còn phải họp hay sao?”
“Ha ha… Để cho bọn họ chờ, càng chờ lâu họ càng cao hứng!” Đường Hạo gợi môi mỏng khẽ nói, tiếp theo lại hết sức muốn cô.
Mặt trời đứng bóng, trong phòng nghỉ vang lên những âm thanh thiêu đốt vạn vật.
Sau một hồi say sưa hoan ái, Đường Hạo mặc lại quần áo nghiêm chỉnh.
Nhìn thoáng qua người đang ngủ say sưa, trên mặt hắn lộ ra sự lo lắng, vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô, bạc môi khẽ nhếch: “Xem ra đã làm cho cô mệt muốn chết rồi! Cô nên nhớ rõ điều này: đừng hòng phản bội lại tôi. Ngủ đi, không thì về nhà lại không thể ngủ nổi.”
Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, khẽ cất bước rời đi, đóng cửa cũng nhẹ nhàng như thể sợ người đang ngủ say kia sẽ giật mình mà tỉnh giấc.
Khi hắn đã đi ra ngoài được một lúc, người nằm ngủ say kia mới từ từ mở đôi mắt, biểu cảm tràn đầy cảm động: “Đường Hạo, đâu mới là con người thật của anh?”
Vì sao mỗi lần đều như vậy, khi cô sắp hận hắn thì hắn lại dịu dàng với cô. Ngón tay xanh xao nhẹ nhàng đặt lên bờ môi nơi nụ hôn của hắn vừa đặt xuống. Cảm giác của cô không có sai, hắn vừa rồi hôn cô thật dịu dàng.
Tiểu Ngưng thật sự rất mệt mỏi. Cho nên vừa mới mở mặt ra không lâu lại nhắm lại rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Từ ngày đó, qua giữa trưa, Đường Hạo mỗi tối đều về nhà.
Nhưng mỗi ngày hắn đều về nhà cũng không phải là chuyện tốt đối với Tiểu Ngưng, ngược lại càng tăng thêm gánh nặng cho cô. Tựa hồ như hắn cố ý đêm căn phòng cô đã quét dọn sạch sẽ lại một lần nữa bày bừa ra.
Chẳng hạn khi cô vừa mới đem sách báo tạp chí xếp lại gọn gang hắn lại lập tức cầm lấy xem. Trong lúc cô đi tắm thì hắn đem đông quần áo gấp gọn trong tủ vứt tung ra ngoài.
Một người lớn là hắn cộng thêm ba đứa trẻ con đùa nghịch suốt ngày khiến đồ phải dọn càng lúc càng nhiều. Mỗi ngày Tiểu Ngưng lại giống như người máy, làm việc không biết nghỉ ngơi.
Khi hắn hút thuốc lá, tàn thuốc vương vãi trên khắp sàn nhà. Tiểu Ngưng rốt cuộc không chịu nổi nữa, đem chổi trong tay ném đến chỗ hắn, đứng yên nhìn hắn quay lại nhìn mình.
Đường Hạo nhìn một thứ mới mới xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn vào cô: “Cô có ý gì?”
“Chổi đó! Anh quét sạch sàn nhà chỗ anh đi!”