“Chị Ngưng, hôm nay vẽ mắt thật đẹp cho em đấy, hai ngày cật lực vẽ tranh không nghỉ ngơi làm mắt thâm quầng nặng nề!” Một cô gái trẻ, người ăn mặc cực kì tươi mát, ngồi một bên hút thuốc vừa hướng Tiểu Ngưng nói.
“Được!” Tiểu Ngưng quay đầu hít một hơi không khí sau đó quay lại đối mặt với cô gái đang cần trang điểm kia.
Cô nhanh tay động tác trang điểm thành thụ đánh phấn nền trên khuôn mặt cô gái, cầm tuyến bút bắt đầu vẽ mắt.
Cô gái trẻ hướng khuôn mặt, gò má lên cho Tiểu Ngưng trang điểm nhưng vẫn không quên mút lấy điếu thuốc nhả khói ra nặng nề.
“Khái khái…” Tiểu Ngưng tránh không kịp hít luôn cả đám khói đó vào.
Cô bị khói hun vào mắt khiến hốc mắt đỏ hồng lên có vài giọt nước mắt, nhanh chóng quay đầu che miệng điều chỉnh lại hô hấp.
“Chị Ngưng! Thật xin lỗi đã làm chị bị sặc khói thuốc rồi!” Ngữ âm thì có vẻ là xin lỗi nhưng vẫn không ngừng hút thuốc phả khói vào người đang bận rộn trang điểm cho mình.
“Không sao!” Vì để cố gắng tranh thủ thời gian trang điểm toàn bộ nên Tiểu Ngưng chỉ có thể nheo mắt lại tiếp tục công việc trong tay. Không có cách nào khác, cô cũng đã quen với sự tình này như vậy trong nhiều năm nay rồi.
Tuy nhiên thanh âm càng lúc càng kém cổ họng lại càng đau đớn hơn, cô thật sự không thể tập trung hoàn toàn vào công việc của mình được.
Ở nơi này, trang điểm cho các tiểu thư hoặc những diễn viên lên sân khâu biểu diễn, thu nhập một đêm rất cao.
Cho nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, vì mẹ già đang bệnh, vì nuôi dưỡng con thơ, những khó khăn này chẳng có gì là to tát cả.
“Thải Nh , lát nữa cô qua phòng 007. Nhất đinh phải phục vụ vị khách này thật tốt, làm cho người ta hoàn toàn hài lòng đấy nha!” Một mama hơn 40 tuổi, bước vào trong phòng nghỉ, đi đến trước mắt cô gái trẻ vừa rồi.
“Đã biết rồi, quản lí trước đã tìm tôi nói chuyện này!” Cô gái trẻ vẻ mặt ngạo mạn, trước gương cố ý nhún xuống để lộ hơn nửa thân hình.
Lời nói vừa xong, làm cho không ít các cô gái khác trong phòng một hồi xôn xao.
“Ah! Các cô chắc ghên ghét không ít. Còn cách khác sao? Có trách thì trách cha mẹ các cô sinh các cô không tốt.” Cô gái tên Thải Nhi kia vừa nói vừa không ngừng phả khói thuốc bay lung tung, vẻ mặt kiêu ngạo, liếc nhìn các cô gái còn lại trong phòng, xét về tư sắc không ai bì được với cô ta.
“Phải rồi! Cũng chỉ có ít người như mẹ cô ta, sinh con ra chỉ để nằm dưới thân đàn ông mà kiếm tiền!” Một cô gái nhìn có vẻ mới đến đây chưa được bao lâu mỉa mai nói.
“Cô cho rằng cô có cái gì mà tốt mà cúi xuống nằm bên đàn ông kiếm tiềm còn đòi hỏi thêm lợi nhuận khác” Thải Nhi tức giận cầm một chai dịch hướng thẳng đối phương mà ném tới.
Tiểu Ngưng bụm lấy đầu đau nhức kêu lên một tiếng. Tránh không kịp, Tiểu Ngưng cắn răng lãnh một cái nắm tay nặng nề vung tới.
“ Tốt lắm , các người còn ở trong này đánh nhau, nếu như còn muốn đánh tiếp thì đừng hòng được chia trác phần trăm gì!” Mama Tang bốc hỏa lớn tiếng thét lên, khôi phục sự yên tĩnh trong phòng.
Mama lại khôi phục trạng thái ban đầu vẻ mặt tươi cười ninh nọt nói: “ Thải Nhi, hôm nay cô phải trổ hết tài nghệ ra ha! Quản lí nói, nếu làm tốt thì sẽ lãnh không ít tiền thưởng!!”
“ Biết rồi! Thật nhiều lời” Thải Nhi dứt lời khép miệng lại để cho thợ trang điểm tô môi, đôi môi của cô là đẹp nhất!
Hôm nay vị khách này chắn chắn là rất quan trọng, nếu không quản lí đã không gọi đến một lúc ba thợ trang điểm giỏi nhất đến để trang điểm cho Thải Nhi, khiến cô ta không có bất kì tỳ vết hay khuyết điểm nào.
Tiểu Ngưng có phần hiếu kì với vị khách quan trọng này, hắn lài ai? Lại có thể khiến cho mọi người phải khẩn trương như vậy?