Hôm nay có kết quả kiểm nghiệm DNA, chỉ cần Vũ Vi nán lại thêm một ngày,liền có thể biết kết quả.
Trái tim Vũ Vi đau xót, khổ sở muốn rơi nước mắt, cô cũng muốn ở lại thêm một ngày, thậm chí cả đời cũng không muốn rời đi nơi này, nhưng là cô không thể lưu lại.
Cô che dấu chua xót trong lòng, tránh thoát tay Mạc Tử Hiên, vừa mặc y phục, một bên nói sang chuyện khác, “Anh thích Đậu Nành hay là Hai Đậu?” Ở thêm một ngày, liệu có thể thay đổi gì sao? Kết quả, cô vẫn là rời đi nơi này. Ở thêm một ngày, trong lòng đau xót cùng khổ sở liền nhiều một phần, không bằng sớm một chút rời đi.
Mạc Tử Hiên trầm xuống,”Anh thích cả hai.” Hai đứa đều là con hắn, hắn đều thích, đều không nỡ, nhưng là hắn luyến tiếc nhất vẫn là Vũ Vi.
Vũ Vi nhịn không được than nhỏ, ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hiên, “Anh nên hiểu, anh chỉ có thể chọn một trong hai.”
Mạc Tử Hiên ở trên giường bắt đầu mặc quần áo, mặc quần áo tử tế, liền rời đi phòng ngủ, đi đến phòng ngủ lớn, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn hai con vẫn còn đang ngủ say.
Vũ Vi không đành lòng thấy một màn như vậy,liền đi điện cho phục vụ đặt bữa sáng.
Đậu Nành cùng Hai Đậu hầu như là cùng mở hai mắt, hai đứa nhìn thấy cha ở bên cạnh giường, vui vẻ cực kì, ngồi dậy đồng thời bổ nhào vào trong lòng Mạc Tử Hiên, “Cha, cha.”
Mạc Tử Hiên đem hai đứa nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực của mình, hôn rồi lại hôn, không nỡ buông ra một trong hai.
Dùng xong điểm tâm, Mạc Tử Hiên lái xe chở Vũ Vi cùng hai đứa nhỏ đến sân bay, dọc theo đường đi hắn lo lắng cùng đợi điện thoại của Lạc Tử Ngôn, nhưng là Lạc Tử Ngôn vẫn không có gọi điện thoại cho hắn.
Xuống xe, Vũ Vi cùng hai con đồng khởi tiến vào sân bay, Mạc Tử Hiên chậm rãi đi theo bọn họ.
Hai Đậu quay đầu tránh thoát tay Vũ Vi, chạy đến bên người Mạc Tử Hiên kéo tay Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên cúi đầu sủng nịch sờ sờ đầu Hai Đậu.
Vũ Vi quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên cùng Hai Đậu một cái, tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến chỗ chờ đợi, mới dừng bước.
Mắt thấy Vũ Vi muốn đăng ký, Mạc Tử Hiên cầm điện thoại ra gọi cho Lạc Tử Ngôn, “Tử Ngôn, đã có kết quả chưa vậy?”
“Còn chưa có.” Thanh âm Lạc Tử Ngôn trầm thấp truyền vào trong lỗ tai Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên nhịn không được thâm sâu thở dài, sau đó cúp điện thoại đi đến bên người Vũ Vi cùng hai con.
Vũ Vi ngồi xổm người xuống nhìn Đậu Nành cùng Hai Đậu, trong mắt nén lệ, nghẹn ngào, ” Các con có hai người, một người sẽ ở cùng cha, một người theo mẹ đi Mĩ. . . .” Dừng một chút, cô nhìn hai con, “Ai muốn cùng mẹ đi Mĩ?”
Đậu Nành cùng Hai Đậu liếc nhìn nhau, lại nhìn nhìn Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên, Đậu Nành dẫn đầu ôm cỗ Vũ Vi, “Mẹ,gia đình bốn người chúng ta không thể cùng một chỗ được sao? Con không nỡ xa mẹ, cũng không muốn xa cha. Mẹ, lưu lại không được sao?”
Nước mắt Vũ Vi dừng không được chảy xuống, cô cũng không nỡ rời đi nơi này, nhưng là. . . . .
Cô gắt gao ôm Đậu Nành cùng Hai Đậu, áy náy,”Thực xin lỗi, Đậu Nành, mẹ thực xin lỗi các con, không nên để cho các con nhỏ như vậy phải lựa chọn thế này.”
Hai Đậu không khóc, lại cười cười, “Kỳ thật không có gì a, hiện tại đổi như vậy, nhưng khi chúng ta nhớ ba mẹ, liền trao đổi lại.”
“Ý kiến hay.” Đậu Nành không khóc ngược lại nở nụ cười, ý kiến của Hai Đậu rất hay, lúc bọn họ nhớ ba hoặc mẹ liền trao đổi. (Editor: Nhưng khi cha bé nhớ mẹ bé thì ai đổi vs cha bé đây? @.@)