People have diffirrent reasons for the way they live their life. You cannot put everyone’s reasons in the same box – Kevin Spacey Mỗi người có thể có những lý do khác nhau để sống cuộc đời của chính họ. Bạn không thể quy chụp tất cả những lý do đó đều giống như nhau.

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 222

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 222 là một trong những tập truyện ngôn tình Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 222 ngay.

  • Tác giả: Tịch Mộng
  • Tên truyện: Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
  • Số chương: 260
  • Số lượt xem: 172
"Never say all you know. And never believe all you hear." Đừng bao giờ nói tất cả những gì bạn biết. Và đừng bao giờ tin tất cả những gì bạn nghe.

Nội dung truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 222

Sau khi Tạ Thiên Ngưng trở lại phòng, nhào lên trên giường khàn giọng khóc rống, nước mắt làm gối thấm ướt một mảng lớn, càng khóc càng thương tâm, càng đau khổ càng khóc lớn.Vào giờ phút này đã không thể khống chế được mình, chỉ muốn khóc, không biết khóc bao lâu,chỉ biết khóc lóc cho đến mệt mỏi.Trong mắt không còn chảy một giọt nước mắt nào nữa, lúc này mới từ từ dừng lại, tầm mắt lơ đãng rơi xuống hộc tủ, chợt nhớ tới cái hộp bên trong, trong lòng có một loại xung động, rất muốn mở ra xem một chút, muốn xem rốt cuộc mẹ đã chuẩn bị cho cô bộ áo cưới thế nào.

Những đau khổ kia bọn họ đã chịu đựng được một thời gian rồi, tại sao lại không dám đối mặt với một cái hộp.

Tạ Thiên Ngưng khóc quá lâu, người có hơi không thăng bằng, cảm thấy hơi mê man, nhưng vẫn nỗ lực nâng người lên, đi tới bên cạnh hộc tủ, lấy cái hộp bên trong ra, nhìn lướt qua một chút, cái khóa nhỏ đã rỉ sắt làm cho cô nghĩ đến thời gian đã trải qua , nhớ lại năm mười sáu tuổi mẹ cô đã tuyệt tình bỏ lại cô và ba đi theo người đàn ông khác, cơn giận trong lòng đã khiến cô không cách nào quý trọng cái hộp gỗ, đặt nó ở trên đất, cầm lấy một vật thủy tinh ở trên bàn , hung hăng đập xuống.

Hộp gỗ để lâu năm đã hơi cũ, hơi dùng lực đập xuống, cái hộp gần như nứt ra.

Cầm nắp mở ra, phát hiện bên trong hòm dùng miếng xốp rất dày đệm lên, bên trong có một đôi vòng tay, vòng tay đè lên một trang giấy, còn có một cuốn sổ tiết kiệm, cũng đã ố vàng, có thể thấy được đã để một đoạn thời gian.

Tạ Thiên Ngưng cầm cái hộp lên, ngồi vào trên giường, đầu tiên cầm lấy tờ giấy ố vàng trong hộp lên, từ từ mở ra, thấy là chữ viết của ba rất kích động, lập tức nhanh chóng đọc.

Thiên Ngưng, khi con thấy lá thư này vậy cũng đã lập gia đình rồi, hoặc là gặp được mẹ con rồi, ba không biết con bây giờ có hạnh phúc không, nhưng ba biết, con nhất định rất kiên cường, bất kể gặp phải khó khăn gì cũng có thể dũng cảm đối mặt. Thật ra thì năm đó mẹ con rời khỏi cũng không phải là phản bội ba, là ba đã hại cả đời bà ấy, là ba làm cho bà hiểu lầm với người bà yêu, khiến cả hai chia tay nhau. Ban đầu ba chỉ vì ích kỷ, không muốn con rời khỏi ba, nên đem chân tướng giấu đi, ba cảm thấy rất đau lòng, rất nhiều lần muốn nói cho con biết sự thật, nhưng lại không dám nói, thời gian càng kéo dài, ba càng không dám nói, sợ nói ra con sẽ rời khỏi ba đi tìm mẹ con, cho nên chỉ lưu lại lá thư này. Ở dưới cửu tuyền cùng con nói rõ ràng, hi vọng con có thể tha thứ cho ba. Mẹ con sau khi rời đi, ở trong thế giới của ba chỉ còn lại có con, con là đứa con gái duy nhất, là bảo bối của ba, ba quyết định dùng tâm huyết một đời để giúp con có cuộc sống hạnh phúc, cho nên ba cùng Ôn Minh hợp tác, ông ấy ra tiền, ba nghiên cứu kỹ thuật, cả hai cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, nhưng ba vẫn không yên lòng, dù sao quyền lực công ty đều năm trong tay Ôn Minh, ba chỉ là người làm nghiên cứu phát mình thôi. Vì lý do an toàn, ba đã hợp tác cùng những công ty khác, vì giúp bọn họ nghiên cứu ra kỹ thuật mới, sản phẩm mới, kiếm ra không ít tiền, đều đứng tên con, sổ tiết kiệm chính là ở trong gốc của cái hộp kia, mật mã chính con số chúng ta thích, đến mười năm sau chắc đã lên tới mười tỷ. Nếu như mười năm sau Ôn Thiếu Hoa không có cưới con, vậy thì đừng đem hạnh phúc cả đời mình phó thác cho hắn, hãy tìm người đàn ông yêu con mà cưới. Lúc ấy nếu như có thí sinh tốt hơn Ôn Thiếu Hoa, ba tuyệt đối sẽ không để hắn lo cả đời con, nhưng không còn cách nào, ba không muốn sau này con không có chỗ nương tựa, chỉ có thể đem con giao cho Ôn Gia, nói lên các điều kiện, để bọn họ chiếu cố con. Nếu bọn họ đổi ý , con cũng đừng lo lắng, ba đã chuẩn bị hết con rồi, nếu như mười năm sau con không thấy cái hộp này, hoặc tức giận mà vứt bỏ nó, sẽ có luật sư tới giúp con giải quyết vấn đề này. Mười tỷ là sính lễ ba để lại cho con, vòng ngọc là mẹ con đưa cho con, ngọc cổ có giá trị liên thành, chỉ cần bảo quản tốt, sau này làm hồi môn cho con gái con, nếu như không có con gái, hãy đưa cho con dâu con. Còn có một chuyện ba phải nói cho con biết, ba hi sinh mạng sống để nghiên cứu ra kỹ thuật hạng nhất, đây là thành quả lớn nhất khi ba sinh ra và lớn lên, vốn là định giao cho người mua, kết quả lại bị Hồng Thiên Phương dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay cướp lấy, ba nói cho con biết chuyện này, không phải muốn con đi báo thù, mà để cho con cách xa tên tiểu nhân Hồng Thiên Phương này ra, hãy sống vui vẻ hạnh phúc, nhớ nhất định phải sống hạnh phúc vui vẻ, đừng mang theo bất kỳ thù hận, đây là thỉnh cầu cuối cùng của bà.

Dưới thư cuối cùng ký tên: ba ba yêu của con.

“Ba ——” Đọc xong lá thư dài này, Tạ Thiên Ngưng vô cùng cảm động, hai tay đem lá thư đặt vào trong ngực, miệng hô lớn lên. .

Thì ra còn có nhiều chuyện mà cô không biết, thì ra ba lại vĩ đại thế, cô vẫn luôn rất hạnh phúc, vì bên cạnh cô đã luôn có một người ba yêu thương cô.

“Cha, ba yên tâm, con nhất định sẽ sống hạnh phúc vui vẻ, nhưng nếu như có cơ hội, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hồng Thiên Phương. Nhưng ba hãy yên tâm, con sẽ không lấy trứng chọi đá, không nắm chặc mười phần, con tuyệt đối sẽ không làm hành động ngu ngốc với ông ta. Hồng Thiên Phương, ông tốt nhất đừng để cho tôi bắt được nhược điểm, bằng không tôi sẽ khiến cho ông chịu đau khổ.”

Tạ Thiên Ngưng tức giận mắng to, mắng xong sau đó liền cố gắng ổn định cảm xúc, đem tầm mắt dời lên trên cái hộp, vươn tay ra, tạm thời không để ý tới cái vòng tay, mà cầm quyển sổ tiết kiệm ở dưới lên, mở ra xem một chút, số tiền lớn đến mức kinh người, nhưng cô không thấy mình giàu có chỉ vì khoản tiền này, mà là toàn bộ tâm huyết mà ba đã bỏ ra cho cô.

Khó trách sau khi mẹ đi rồi mỗi tối ba cứ cố làm việc, chỉ vì muốn kiếm tiền để cô sống thật tốt, mỗi đêm lo làm việc, cho nên ba ba mới mệt mỏi sinh ra bệnh , mới qua đời sớm thế. Nếu như có thể, cô tình nguyện dùng số tiền kia để đổi lấy người ba khỏe mạnh về.

“Cha, ba có biết hay không, ba còn quan trọng hơn toàn bộ số tiền này, con giờ rất nhớ ba, ba chỉ vì muốn con được đi trên con đường sung sướng sống vui vẻ thế nào thì ba lại như vậy?”

“Con bất kể nguyên nhân vì sao mẹ lại rời đi, cũng không quản lúc trước vì sao hai người lại sống chung với nhau, nếu mẹ lựa chọn ở cùng ba, lựa chọn sinh ra con, mẹ phải chịu trách nhiệm. Nếu như mẹ không chịu trách nhiệm, chẳng qua là do ích kỷ của mình, cho dù mẹ có khổ tâm, con cũng sẽ không tha thứ. Mười hai năm, mẹ đi mười hai năm, này mà không đến tìm con, cho đến khi con hạnh phúc mới xuất hiện, cha, cha có biết hay không, lòng con đã lạnh. Nếu như những năm gần đây mẹ hơi quan tâm con một chút, thì lòng con cũng sẽ không lạnh đến thế, hoặc giả con xem lá thư này rồi sau đó lập tức tha thứ ẹ, nhưng con lại không làm được, con không làm được, con hận mẹ, con hận mẹ.”

Tạ Thiên Ngưng phẫn hận lầm bầm lầu bầu, đột nhiên thấy vòng ngọc trong hộp, ngay cả đụng cũng không muốn, lại càng không quan tâm giá trị của nó bao nhiêu, trực tiếp đem nhét cái hộp vào trên giường, chỉ lấy thư cùng sổ tiết kiệm ra, để nhớ đến ba của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, chợt nghĩ tới Dư Tử Cường, tâm tình rất phức tạp, có chút đồng tình hắn, nghĩ lại cũng nên cứu hắn, vì vậy chỉnh trang lại, cầm túi xách cùng điện thoại di động, đi ra khỏi cửa phòng.

Dư Tử Cường cũng coi như người bị hại, mặc dù cô hận Lâm Thư Nhu, nhưng không thể hận người khác, cô cứu Dư Tử Cường ra không phải là vì Lâm Thư Nhu.

Thím Chu thấy hai mắt Tạ Thiên Ngưng sưng đỏ, có chút lo lắng, vì vậy quan tâm hỏi một chút: “Bà chủ, bà có khỏe không, có muốn gọi điện thoại gọi ông chủ về không?”

“Không cần, sau khi khóc xong đã khá nhiều, dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, không có gì lớn , đừng quấy rầy ông chủ. Thím Chu, thím gọi ông Ngô vào đây một chút, tôi có việc tìm ông ấy.”

“Dạ”.

Tạ Thiên Ngưng không có nhàn rỗi, hướng đi ra ngoài cửa lớn, vừa tới ngoài cửa liền thấy thím Chu mang theo một người đàn ông tới, vì vậy dừng bước lại.

“Bà chủ, bà tìm tôi có chuyện gì không?”

Quả là đến nhanh.”Ông Ngô, ông có biết tên quậy hôn lễ bị ông chủ nhốt ở đâu không? Tôi muốn gặp mặt hắn, phiền ông dẫn tôi đi một chuyến, được không?”

“Này ——” Ông Ngô có chút khó xử, do dự một chút, “Bà chủ, bà muốn đi gặp người này, có cần thông báo trước cho ông chủ biết không?”

“Không cần, ông chủ có chuyện đang bận, sợ rằng không rãnh. Đúng rồi, người kia bị giam ở nơi nào?”

Hai ngày nay vô cùng cao hứng, làm cô quên mất người này, bất quá cô có thể khẳng định, Dư Tử Cường không phải bị nhốt ở nơi này, bằng không cô đã sớm biết rồi.

“Hắn bị giam ở một căn nhà cũ kĩ, ông chủ nói bắt giam hắn mấy ngày, chờ có thời gian mới xử lý chuyện này.”

“Hôm nay tôi có thời gian, tôi đi xử lý cho, ông dẫn tôi đi đi, trở về tôi sẽ nói lại cho ông chủ biết là được rồi, không có gì đâu.”

“Được rồi, để tôi mang thêm nhiều người để đi cùng với bà chủ.”

“Có thể.”

Dư Tử Cường bị trói trong căn phòng nhỏ bẩn thỉu, vừa đói lại mệt mỏi, cả người vô lực, dù vậy, hắn cũng không hối hận chuyện đã làm.

Chịu chút khổ đáng là gì, chỉ cần có thể khiến những ngày sau này của Tạ Thiên Ngưng không được yên ổn, khiến Lâm Thư Nhu mỗi ngày rầu rỉ, xem như mục đích của hắn đã đạt được, hắn muốn để cho Lâm Thư Nhu đời này không thể vượt qua một ngày an ổn, đây mới là trả thù lớn nhất.

Lúc này, một người đàn ông đi vào, cầm trong tay một chút bánh bao, còn có nửa bình nước, tự mình đút Dư Tử Cường ăn, hơn nữa còn nói mát, “Ăn cơm nè, mau ăn đi.”

“Chỉ có bánh bao với nước à, tôi muốn ăn bữa tiệc thịnh soạn.” Dư Tử Cường hiềm khí nói, bất quá ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng đã cắn từng miếng từng miếng bánh bao ăn.

Hắn hiện tại đói bụng đến ngực muốn dán vào sau lưng, dĩ nhiên có ăn là được. Hắn hiện tại mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn một bữa, một bữa chính là bánh bao cùng nước, cuộc sống này thật đúng không phải dành cho người.

“Nhóc con, đã tới tình cảnh này, mày còn muốn ăn bữa tiệc lớn à? Có người đưa thức ăn đến là tốt rồi, còn muốn ăn bữa tiệc lớn.”

“Tôi muốn gặp Phong Khải Trạch.”

“Cái này tao không thể giúp, tao chỉ là phụ trách trông chừng mày, về phần những thứ khác, không liên quan đến tao. Bất quá sống còn kiếm được rất nhiều tiền, trông chừng mày hai ngày, bằng tiền tao làm bằng hai năm bên ngoài, không tệ không tệ.”

“Tên Phong Khải Trạch chết tiệc, rốt cuộc muốn bắt giam tôi tới khi nào?”

Quả nhiên Phong Khải Trạch không phải chỉ có hư danh, đúng người không dễ chọc, chắc phương thức trả thù này đã thật sai rồi.

Chương 223: Ăn nói mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng.

Dư Tử Cường ăn một chút bánh bao, uống vài ngụm nước, bụng không có no, nhưng biết làm sao, đối phương không còn cho hắn ăn, hắn chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, sống như thế này còn tồi tệ hơn cả tên ăn mày nữa.

Nhưng trải qua chuyện này liền mở man tầm mắt, sau này làm việc hắn sẽ không quá hấp tấp nữa, nhất định phải tính toán kỹ lưỡng hơn, tránh để mình bị thiệt thòi.

“Phong Khải Trạch chết tiệc kia, rốt cuộc mày muốn bắt giam tao đến lúc nào hả? Chờ ông mày thoát ra ngoài, nhất định không tha ày đâu.”

“Chờ thoát ra ngoài, hãy ngoan ngoãn lấy nó làm bài học, tránh ình đau đớn thể xác?” Tạ Thiên Ngưng vừa đi vào cửa, nghe thấy câu này, không nhịn được liền tát vào nước lạnh.

Đã ra nông nỗi này, còn mạnh miệng.

Dư Tử Cường vừa nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng, lại nghe câu nói của cô, lập tức lấy lại tinh thần, “Người khác sợ Phong Khải Trạch, nhưng tôi không sợ, cùng lắm thì một cái mạng, ông đây cũng không muốn sống nữa.”

“Sinh mạng rất quý báo, đây là do cha mẹ cho cậu, không nên hở một tí là nói không cần, như vậy rất có lỗi với cha mẹ của mình đó.”

“Ở trong lòng tôi, chỉ có mẹ, không có cha, cho nên đừng nói cha mẹ với tôi.”

“Ở trong thế giới của tôi, chỉ có cha, không có mẹ, tôi rất cảm kích người cha thân yêu, nên sẽ vì ông mà quý trọng tánh mạng của mình.”

“Cô đến để chế giễu, hay tới giảng đạo lý với tôi hả?”

Tạ Thiên Ngưng không trả lời ngay vấn đề này của hắn, mà là ngồi chồm hổm xuống, cỡi sợi dây ở trên người của hắn ra, “Tôi tới thả cậu đi.”

“Cô——” Dư Tử Cường rất giật mình, không ngờ người tới cứu hắn lại là cô.

Người đi cùng Tạ Thiên Ngưng vội vàng tiến lên ngăn cản, khuyên: “Bà chủ, ông chủ chưa ra lệnh thả người này. Hay là hãy bàn bạc lại với ông chủ trước đi ạ?”

“Ông Ngô, yên tâm đi. Khi về tôi sẽ giải thích lại với anh ấy, tất cả trách nhiệm tôi tự gánh lấy.”

“Bà chủ, chuyện này không được ạ. Nếu lỡ thả hắn ra lại làm hại đến bà chủ, làm sao chúng tôi dám trở về giao phó với ông chủ đây.”

“Các ông đã lớn vậy mà cứ hết sợ cái này rồi lại sợ đến cái kia, con người giỏi hơn động vật vì biết cách giao tiếp. Tôi tin hắn không dám đả thương người, nhiều nhất chỉ có thể động miệng. Nhưng bản lãnh ăn nói của cũng không tệ, các ông cứ yên tâm.” Tạ Thiên Ngưng đẩy tay ông Ngô ra, tiếp tục mở trói cho Dư Tử Cường.

Thân thể Dư Tử Cường đã được tự do, cố hết sức đứng dậy, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Thiên Ngưng, giễu cợt nói: “Đừng tưởng rằng giả mù sa mưa, nói vài câu là có thể thay đổi được tôi, tim tôi được làm bằng đá, cô đánh không thủng đâu.” .

“Tôi không yêu cậu, vì sao phải lay động trái tim cậu chứ? Tim cậu làm bằng gì tôi không có hứng thú, tôi chỉ làm những chuyện tôi cần làm.” Tạ Thiên Ngưng giả bộ như không, dùng tâm đọc suy nghĩ của chàng trai trước mắt này, cảm thấy bản tính tên này cũng không xấu lắm.

Bản tính nóng như lửa, nói chuyện lại khó nghe, nhưng lòng dạ cũng không tệ, thuộc loại mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng.

“Cô muốn làm gì?” Hắn cảnh giác hỏi, đề phòng liếc nhìn cô gái trước mặt này, cảm thấy cô ta không đơn giản, giống như đang có âm mưu?

“Thả cậu ra!” Biểu cảm rất tự nhiên.

“Trong hôn lễ, tôi đã khiến cô bị bỉ mặt như thế, nên sẽ không duyến vô cớ thả tôi ra đâu? Tạ Thiên Ngưng, rốt cuộc cô đang chơi trò gì hả?” Hắn không tin có người đần độn như vậy đâu.

Nếu như đổi lại là cô gái khác, chỉ sợ muốn đem hắn băm vằm thiên đao vạn quả rồi. Đã phát sinh ra chuyện rồi.

“Những lời cậu nói trong hôn lễ của tôi không hề sai, mà chuyện cũng không có đến nỗi nào, bắt giam hai ngày xem như trừng phạt đủ rồi.”

“Cô nói tôi không có lỗi, vậy chứng tỏ cô gả cho Phong Khải Trạch là có mục đích khác, đúng không? Quả nhiên mẹ nào con nấy, ngày đó, ở trong hôn lễ còn nói ra những lời yêu thương mật thiết thế, giờ đã lộ ra mặt thật rồi, hừ.”

“Dư Tử Cường, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi nói rằng cậu nói không sai, không chứng tỏ tôi tán đồng lời cậu nói. Lời cậu nói cũng chính là vấn đề mà mọi người muốn hỏi, chẳng qua vì sợ Phong Khải Trạch, nên không dám nói ra, cậu lại to gan đi nói ra, đúng là rất can đảm . Cậu bước ra nói sự thật, nhưng sự suy đoán và thực tế lại quá chênh lệch, cho nên nếu trong tay cậu không đủ bằng chứng xác thực thì ngàn vạn lần đừng có nói ra miệng, bằng không tự làm thiêu thân đó.”

“Cô đang cảnh cáo tôi sao?” Dư Tử Cường lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, hoặc giả như muốn đánh người.

Mấy vệ sĩ đứng bên cạnh, lập tức tiến lên, cảnh cáo hắn, “Dư Tử Cường, cậu tốt nhất chớ làm loạn, bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

“Không khách sáo thì sao, ông đây không sợ các người —— ọc ọc ——”

Lời còn chưa nói hết, bụng liền lên tiếng ọc ọc, nhất thời khiến tất cả mọi người không nhịn được bật cười, làm hắn rất xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là ôm bụng cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Tạ Thiên Ngưng cười cười, không giống người khác cười nhạo hắn, mà dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Xem như chúng ta không đánh không quen biết, tôi mời cậu đi ăn một bữa, sao hả?”

“Cô tưởng dùng một bữa cơm là có thể thu phục được tôi sao?” Dư Tử Cường giễu cợt, nhưng trong lòng lại vui phơi phới.

Ánh mắt cô trong suốt, hiền hòa, một chút ác ý cũng không có. Biểu hiện của cô ta sao lại thế, chẳng lẽ do diễn xuất giỏi sao?

Cô gái này quả không đơn giản.

"We could never learn to be brave and patient, if there were only joy in the world." Chúng ta không bao giờ có thể học được sự can đảm và kiên nhẫn nếu thế gian này chỉ có những niềm vui.

Các chương truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,