Ta không thể bắt đầu lại nhưng ta có thể mở đầu bây giờ và làm nên một kết thúc mới.

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 283

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 283 là một trong những tập truyện ngôn tình Trọng Sinh Chi Ôn Uyển được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 283 ngay.

  • Tác giả: Lục Nguyệt Hạo Tuyết
  • Tên truyện: Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
  • Số chương: 477
  • Số lượt xem: 240
Tình yêu có khả năng giáo dục mạnh mẽ. Nó làm cho con người trở nên trong sáng hơn, chân thành hơn, thẳng thắn hơn, có yêu cầu xa hơn và nghiêm khắc hơn trong việc tuân thủ những tiêu chuẩn đạo đức của cuộc sống.

Nội dung truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 283

Edit: Tuyết Y

Thuần Vương vẫn không có ý định buông tha cho Ôn Uyển, Ôn Uyển vừa đến phòng khách, đã để nàng đứng bên cạnh mình. Bên dưới gia đinh áp giải Trường An tới. Trường An bị gia đinh buông xuống một cái, đã sợ đến mức quỳ trên mặt đất xin tha thứ.

Thuần Vương mặt lạnh hỏi: “Nói, ngươi được cái gì tốt?”

Trường An liều mạng kêu: “Vương gia, nô tài không có. Cho dù nô tài gan có lớn như trời, nô tài cũng không dám sinh tâm tư như thế. Vương gia, nô tài không có, xin Vương Gia tha mạng a.”

Một lát, quản gia tới đây. Đi về phía Thuần Vương nói: “Vương gia, ở trong phòng hắn không tìm được vật gì quý giá. Cũng tìm trong nhà cha mẹ ruột của hắn , cũng không có.”

Thuần Vương nhìn về phía Trường An, cười lạnh một tiếng: “Lục soát người hắn.” Từ trên người Trường An, tìm được ngân phiếu ba ngàn lượng. Trường An xụi lơ trên mặt đất, hắn biết, hắn chết chắc rồi.

Thuần Vương nhìn về phía Ôn Uyển, lại quay lại: “Người tới, đem tên nô tài phản chủ này xuống thiên đao vạn quả. Nữ nhân đem bán vào kỹ viện, nam nhân bán đi biên quan làm nô lệ mặc giáp đi.”

Trường An nghe đến đó, sợ đến mức lớn tiếng kêu: “Vương gia, nô tài oan uổng, nô tài oan uổng.”

Thuần Vương nghe buồn cười nói: “Ngươi nói, ngươi oan uổng chỗ nào. Bạc này, ngươi còn có thể khiến nó từ trên trời bay vào trong túi của ngươi sao. Kéo xuống.”

Ôn Uyển đứng ở trong phòng khách, nhìn gia đinh đem Trường An kia kéo xuống. Ôn Uyển cúi đầu, Thuần Vương nhìn nàng nói: “Ôn Uyển, đối với dạng nô tài phản chủ như vậy, thì nhất định phải hạ tử thủ. Nếu như cháu nhẹ nhàng buông tha, thì toàn bộ tất cả nô tài đều học theo, đến lúc đó, trong phủ liền lộn xộn. Lộn xộn không nói, kết quả xấu nhất thậm chí còn khiến cả phủ đệ cũng phải suy tàn. Ta nghe nói trong phủ đệ của cháu trọng quy củ, cái này rất tốt. Nhưng mức độ trừng phạt quá nhẹ, nếu như không đặt ra quy định trừng phạt nghiêm khắc, những tên nô tài phản chủ kia lại càng có hầu mà không có sợ. Cháu đừng lúc nào cũng lo lắng trên tay lây dính máu tanh. Thân ở trên vị trí này, đôi khi trên tay dính máu chắc chắn. Chỉ cần cháu không phải ma quỷ giết người đến cuồng là được. Nếu như cháu không mềm lòng nương tay như vậy, mật thám trong phủ đệ của cháu, ít nhất so với hiện tại có thể ít hơn một nửa. Mà cháu nếu cứ như vậy, mật thám trong phủ đệ của cháu so với hiện tại có thể không chỉ nhiều hơn gấp đôi.”

Ôn Uyển nhìn hắn một cái, vẫn giữ im lặng. Phải nói, vẫn còn đang suy nghĩ. Trên thực tế, nàng đã mở sát giới, tầng tâm lý sợ hãi kia, sớm đã không còn. Nàng hiện tại đã đã từ từ thay đổi, nàng rất rõ ràng, lòng của nàng từ từ trở nên cứng rắn. Nhưng nghĩ muốn sinh tồn, đây là quá trình tất nhiên.

Ôn Uyển đang suy nghĩ , cũng không biết qua thời gian bao lâu. Quản gia đáp lời nói: ” Vương gia, Trường An đã chết.”

Thuần Vương không kiên nhẫn nói: “Ném ra bãi tha ma cho chó ăn đi. Lập tức gọi người môi giới tới, theo lời ta nói lúc trước mang một nhà nà, bán đi.”

Quản gia nghe xong lập tức nói: “Vâng”

Thuần Vương còn không ý định buông tha cho Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển cúi đầu, dứt khoát hỏi: “Ôn Uyển, nếu như cháu gặp phải hạ nhân như vậy, cháu sẽ xử lý như thế nào.”

Ôn Uyển ngẩng đầu, nghĩ một lát liền lấy bút họa . Ý tứ là, cháu sẽ giao cho Hạ Ảnh xử lý. Dù sao chỉ cần nàng không nhìn thấy là được. Thuần Vương lắc đầu, chuẩn bị lại ra sức truyền thụ cho nàng, cho nàng tiếp thu.

Ôn Uyển lắc đầu, tiếp tục viết: “Cậu, cháu biết người có lòng tốt. Cháu cũng hiểu được ý của người. Nhưng đây là nguyên tắc của cháu, cháu không thích giết người, cháu lại càng không muốn giết người. Dĩ nhiên, cháu không thích lại càng không muốn, nhưng cũng không có nghĩa là cháu sợ. Cháu không thích thấy máu tanh, nhưng trên tay cháu đã dính máu, cháu sẽ không trốn tránh nữa. Trừng phạt những người này, không nhất định phải là chính mình tự tay giết, tận mắt nhìn thấy. Chỉ cần kết quả giống nhau là được, cần gì nhất định phải quan tâm tới quá trình đâu! Hạ Ảnh đối với cháu trung thành cảnh cảnh, cũng sẽ không phản bội cháu, cần gì quan tâm là nàng ra tay trừng trị, hay là cháu tự mình trừng trị.”

Thuần Vương thấy Ôn Uyển bây giờ có thể nói ra lời như vậy, cũng biết nàng đã thích ứng rồi. Nói cách khác, thì không còn sợ hãi việc này nữa. Đã trải qua ý thức được, và thích ứng, đúng là không cần phải dùng biện pháp máu tanh dạy dỗ nữa rồi.

Xử lý xong chuyện này, Thuần Vương lại hỏi một chuyện khác: “Ôn Uyển, hôm nay sao cháu lại chạy đến phố Nam và Thiên Kiều phát tiền vậy. Cháu không biết đâu, hiện tại cháu đã trở thành danh nhân trong kinh thành rồi. Đang tốt lành, cháu đi phát tiền làm gì? Đây là cháu tán tài chuẩn bị làm quần là áo lượt sao? Đừng để không dạy tốt Kỳ Hiên, lại khiến cho nó làm hỏng cháu. Đến lúc đó Hoàng Đế còn không tìm ta tính sổ sao?”

Ôn Uyển nghe xong cười đến vô cùng sáng lạn: “Định lực của cháu kém như vậy sao? Cậu cũng quá xem thường cháu rồi. Cháu chỉ là nghĩ, tiền này có là do cờ bạc, đối với cháu mà nói, coi như là tiền của phi nghĩa trên trời rơi xuống. Châm ngôn không phải nói, tiền của phi nghĩa trên trời rơi xuống tốt nhất là tán đi một phần hay sao, tán chút ít tiền tài giúp đỡ người cần giúp một chút, xem như tích phúc. Cũng là có thể tiêu trừ tai họa. Dù sao cũng là lấy được công khai, để lại phần lớn ình dùng, phần nhỏ đi giúp người khác, rất tốt. Hơn nữa loại cảm giác này, cũng không tệ lắm. Sau này nếu như có cơ hội, vẫn có thể làm tiếp. Cảm giác thỉnh thoảng làm hoàn khố, thật sự rất không tệ.”

Thuần Vương suy nghĩ cả buổi, làm sao cũng không nghĩ đến lý do này, đành im lặng.

Ngược lại Ôn Uyển nhớ tới một chuyện nói: ” Cháu cảm thấy, từ hôm nay trở đi, người tốt nhất là buộc chặt miệng túi của Yến Kỳ Hiên một chút. Chờ đến lúc trong tay hắn không còn tiền nữa, cháu mớt bắt đầu dạy hắn thì tốt hơn. Nếu không thì, không có một thời gian hòa hoãn nào, cháu phải dùng nhiều sức lực hơn nữa.”

Thuần Vương nghe xong việc này, lập tức gật đầu.

Yến Kỳ Hiên biết không ngờ Trường An bán đứng hắn, nên uể oải nửa ngày, nói thế nào cũng là người bên cạnh hắn, mà lại vì một chút bạc bán đứng hắn. Khiến cho hắn cảm thấy lòng người thật khó dò. Chẳng qua, cũng may năng lực khôi phục của tên này không tệ, hoặc là nói, một hạ nhân làm sao hắn có thể để trong lòng.

Yến Kỳ Hiên không để trong lòng, Ôn Uyển ngược lại nổi lên lòng nghi ngờ. Trường An là tùy tùng được trọng dụng nhất bên cạnh Yến Kỳ Hiên. Chỉ cần không phạm sai lầm, cẩn thận làm việc, sau này sợ gì không có ngày tốt. Dù sao thiếp thân tùy tùng của Thế Tử Vương Phủ cũng không phải tùy ý người nào cũng làm được, cũng là phải qua lựa chọn tỉ mỉ đấy. Chờ sau này Yến Kỳ Hiên thừa tước, cuộc sống sau này của hắn tốt thế nào, cơ bản có thể đoán được. Tại sao phải tự tìm đường chết. Nghĩ nghĩ một chút, lại cảm giác mình thật không bình thường. Người tham lam là người có lam muốn vô hạn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội chứ.

Băng Cầm sau khi biết chuyện này liền khuyên: “Thế Tử Gia, tên Giang Thủ Vọng kia vừa đến, đã khiến cho người gặp phải chuyện xui xẻo này. Thế tử Gia, người vẫn là ít chơi cùng hắn đi, nô tỳ sợ Thế Tử Gia chịu thiệt, người nọ thoạt nhìn chính là người có nhiều tâm nhãn lại xảo trá. Thế tử Gia, ngươi cần phải cẩn thận mà đánh giá người a.”

Yến Kỳ Hiên trừng mắt nhìn nàng một cái: “Lời này ít nói đi, Phất Khê là biểu đệ của ta, ngươi nếu có lần sau, ta nhất định không buông tha ngươi. Cho dù ngươi là cháu gái ruột bà vú của mẫu phi ta, ta cũng không nể mặt đâu.”

Băng Cầm thầm hận, trước kia Thế Tử Gia đối với nàng, cũng không phải là thái độ này. Từ chuyện lần trước, Thế Tử Gia đối với nàng càng sinh ra bực mình, động một chút là nổi giận, còn gào lên với nàng. Nói với Vương Phi, Vương Phi còn khiển trách nàng một trận. Băng Cầm lại đem khoản nợ này ghi nhớ trên đầu Ôn Uyển.

Yến Kỳ Hiên biết là Ôn Uyển nhìn ra Trường An có vấn đề, đối với Ôn Uyển tăng thêm kính nể. Hắn hiện tại tin tưởng Phụ Vương, biểu đệ thực sự so với hắn hiểu biết hơn nhiều lắm. Có rất nhiều chỗ hắn cần phải học tập. Thế là, rất nghe lời theo sát Ôn Uyển đi dạo ở kinh thành. Kinh thành rất lớn, muốn thực sự đi hết một lần, cũng phải tốn không ít thời gian.

Tiền tiêu vặt Yến Kỳ Hiên nhận được bị hạn chế, không còn tiêu tiền như nước muốn mua gì thì mua nữa. Bất quá hắn rất khó hiểu, trước kia đi ra ngoài trên người không có tiền toàn thân hắn cũng không thoải mái, nhưng mà đi theo bên cạnh Ôn Uyển, chơi một ngày, không tốn một văn tiền, cũng chơi không tệ.

Ngày hôm đó, Yến Kỳ Hiên dẫn Ôn Uyển đi dạo phố Bắc, đi ngang qua một chỗ, Ôn Uyển xa xa đã nhìn thấy tòa nhà, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Ôn Uyển là đi ra ngoài thông khí mà, đương nhiên ở đâu náo nhiệt liền chui vào, nhìn thấy nơi đó náo nhiệt, đã muốn đi qua nhìn một cái rồi.

“Văn Hãn các.” Ôn Uyển trong miệng nhẹ nhàng đọc mấy chữ, đang muốn đi vào, thì bị Yến Kỳ Hiên lôi kéo. Ôn Uyển rất kỳ quái mà nhìn hắn. Yến Kỳ Hiên lắc đầu nói đừng vào trong đó.

“Tại sao không đi, ta nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt đấy.” Ôn Uyển vừa mới liếc hắn, thấy hắn bất động thì tự mình đi. Yến Kỳ Hiên thật sự không muốn tới chỗ này, nhưng mà nhìn thấy Ôn Uyển tiến vào, hắn đã đồng ý phụ thân phải đi theo biểu đệ hảo hảo học tập. Đành phải theo vào.

“Nơi này không phải là chỗ chúng ta nên đi, chơi không vui, trở về đi.” Yến Kỳ Hiên nhìn chung đều là thư sinh phong độ trí thức, liền đè thấp thanh âm nói. Nếu như những chỗ khác, hắn còn có thể thể hiện uy phong, nhưng mà trong này, là thiên hạ của người đọc sách, nếu như hắn muốn thể hiện uy phong, ngày mai chấm nhỏ nước bọt sẽ dìm chết hắn. Phụ Vương hắn đã dạy, quần là áo lượt không sao, không coi ai ra gì không sao, nhưng mà chỉ không thể đắc tội những người đọc sách chết não kia. Những con mọt sách kia sẽ giày vò chết ngươi đấy. Bởi vì bọn họ không sợ chết, đến lúc đó liền liều chết mà đối chọi ngươi. Khiến ngươi đau đầu chết.

“Tại sao không thể tới, ở đây, chẳng lẽ là mười tám tầng Địa Ngục, chỉ có người chết mới có thể tới sao?” . Đông Thanh cũng không sợ đắc tội với người , nói loạn một trận.

“Văn Hãn các chính là do Lão sư của đương kim Thánh thượng , Kỷ đại nhân mở. Chỉ mở cho người đọc sách vào, trong này có đối cờ, so cầm, bình tranh, đấu chữ, Ngâm thi làm thơ. Rất khó chịu đấy. Chúng ta đi thôi!” Kỳ Hiên ở một bên khuyên giải nói.

Ôn Uyển lông mày run lên, Kỷ sư phụ, làm tiên ông tiên sinh cho nàng mấy ngày, là Lão sư của bà ngoại nàng. Đáng tiếc, cuối năm trước cũng không vượt qua được, đã qua đời rồi. A, đúng rồi, nhớ lại. Ban đầu ông ngoại dường như không đồng ý, sau khi đi gặp Kỷ sư phụ, mới đồng ý ình nữ phẫn nam trang. Hẳn là lão nhân gia ông ấy cho ông ngoại Hoàng Đế đề nghị tốt đi. Vậy cũng phải cám ơn ông ấy rồi.

“Làm cái gì phải đi a, đến rồi đương nhiên là phải mở mang kiến thức một phen rồi.” Ôn Uyển nhìn lại xung quanh, quả nhiên thấy bên ngoài đều viết rõ ràng, đối cờ, so cầm các loại.

Đoàn người bọn họ còn chưa đi tới, nhưng người chung quanh đã chỉ chỉ trở trỏ. Đều đang kỳ quái Thế tử bao cỏ nổi danh trong kinh thành hôm nay uống nhầm thuốc rồi, lại chạy đến Văn Hãn các .

“A, đây không phải là Thuần Vương Thế Tử Gia sao, ngươi đi nhầm chỗ rồi, Xuân Ý Lâu phía bên trái lại rẽ hai con đường, muốn xem đấu chó náo nhiệt hướng bên phải vòng một con đường. Nếu như Thế Tử Gia quên rồi, thì đi ra ngoài hỏi sẽ biết.” Một bạch diện thư sinh đi tới cười khẩy nói.

Ôn Uyển nhìn nơi này, đều là sĩ tử, lại nhìn nhìn Yến Kỳ Hiên bộ dạng khuất nhục không chịu nổi, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra rồi. Ôn Uyển kéo tay hắn, khẽ cười: “Không cần để ý tới người vô vị, khỏi phải tự hạ thấp thân phận.”

Yến Kỳ Hiên thấy thư sinh kia đỏ mặt tía tai, nói không ra lời như vậy. Thì vui vẻ, không nghĩ tới Ôn Uyển mắng người không có lời thô tục, nghe xong câu này, thực sự tức chết người không đền mạng.

“Các hạ thật là oai phong, nhưng mà, không biết các hạ có biết quy củ của Văn Hãn Các hay không.” Cái bạch diện thư sinh vừa rồi, trong tay cũng cầm lấy một cây quạt xếp ngăn trở hai người, bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không.

“Rửa tai lắng nghe.” Ôn Uyển nhìn thấy vậy, giọng nói cũng không tốt. Xoẹt một tiếng, quạt xếp trong tay mở ra, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa , Mục Hạ Vô Trần.

“Lần đầu tiên tới nơi này của chúng ta, lần đầu tiên tới, cũng đều phải đối một câu đối của mọi người ra, đối được vế sau, mới được đi vào. Ra câu đối, không gò bó bất luận cái gì. Nếu như ngươi dám tiếp nhận thách đấu, ta sẽ cho ngươi vào.” Ôn Uyển nhìn sang ý hỏi Yến Kỳ Hiên, Yến Kỳ Hiên lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Trên thế giới có 6 tỉ người. Anh nhớ em bởi vì 5,999,999,999 người còn lại không thể nào thay thế một người đặc biệt như em.

Các chương truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,