“A Lạc!” Đông Phương Tuyết trầm giọng gọi lại nàng.
Chân Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bước đi.
Lúc này, Long Khuynh Anh đang ở một bên xem kịch vui nhịn không được xuy một tiếng, hàng lông mi của đôi mắt phượng quyến rũ xuống, nữ nhân này, móng vuốt thật sắc bén, xem ra hắn phải nghĩ cách mới được, không thể để cho nàng làm tổn thương Chủ Thượng!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn nặng nề trầm xuống.
Phía bên kia.
Giọng Đông Phương Tuyết tiếp tục trầm trầm nói: “A Lạc, tổn thương của nàng nếu đã không thể bù đắp lại, thì ta, Đông Phương Tuyết sẽ dùng thời gian cả đời để bồi thường cho nàng, chỉ cầu xin sự tha thứ của nàng. Mặc kệ là hiện tại hay là tương lai, ta sẽ thật lòng thật dạ chỉ yêu mỗi nàng, chờ đợi nàng cho đến khi nàng đồng ý tha thứ cho ta mới thôi, như vậy, có được hay không?”
Hắn nói: Như vậy có được hay không?
Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ không chút do dự trả lời hắn: Được!
Nhưng mà, “Bồi thường? Đông Phương Tuyết, ngươi đang chuẩn bị dùng tam cung lục viện của ngươi để bồi thường, hay là đang chuẩn bị dùng danh hiệu hoàng hậu để bồi thường? Cũng hoặc là, ngay cả ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi cũng muốn bồi thường cho ta?”
Nói xong, giễu cợt liếc nhìn Đông Phương Tuyết, tiếp tục đi ra ngoài.
Bước chân không nhịn được thoáng lảo đảo, Đông Phương Tuyết mím chặt bờ môi mỏng.
Là thật sự tổn thương, tổn thương đến mức không thể hơn được nữa.
Là thật sự đau, đau đến tan nát cõi lòng.
“Nếu quả thật nàng muốn, chỉ cần nàng muốn.” Chỉ cần nàng muốn có, chỉ cần nàng đồng ý muốn, ngôi vị hoàng đế thì như thế nào, giang sơn này ta vì nàng mà đánh, nếu có thể đánh đổi một nụ cười của nàng, đổi cho nàng một mạng, giao hết cho nàng thì có là gì đâu?
Giang sơn như họa, mỹ nhân như hoa.
Nếu mỹ nhân là người mình cần có, thì chỉ có đồ ngốc mới có thể muốn giang sơn!
Một khắc đó, giọng nói trầm trầm nặng nề của hắn truyền đến, truyền vào trong lòng Nguyệt Trì Lạc.
Nàng ngừng bước chân, khép hờ nữa mắt cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống trên sàn nhà bóng loáng Nàng rất muốn, cứ như vậy xoay người ngã vào vòng ngực ấm áp của hắn, cảm nhận sự ấm áp trong hắn, cũng giống trước kia vậy, nhưng mà, không thể, không thể. . . . . .
Sai một lần, chỉ có thể trách mình mắt bị mù.
Nhưng, thêm một lần nữa, chính là sẽ không toàn mạng.
Không thể, thật sự không thể. . . . . .
Nàng muốn quý trọng nửa cái mạng còn lại này, không thể phụ lòng ông nội, không thể phụ lòng A Dạ.
Từng bước một, nàng tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước đi dưới chân cũng có thể cảm thấy nhói một cái, cứ thế cứ thế đau đớn không ngừng. . . . . .
“Đã làm lòng nàng tổn thương, vậy thì A Lạc, lòng ta sẽ cùng chịu thương tổn với nàng.”