Nguyệt Trì Lạc trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn lâm vào trầm mặc, nàng hơi ngước đầu lên, đôi mắt sâu thẳm xuyên suốt trong cảnh chiều hoàng hôn mênh mông. Ánh sáng trong mắt dần dần càng âm u như vũ trụ bao la vô tận, cuối cùng biến ảo thành như yêu tinh quỷ mị của bóng đêm, màu sắc u ám trong đôi mắt đó rốt cuộc nở rộ như loài hoa tuyệt mỹ đến từ địa ngục.
Huyền Chi Thất bắt gặp được màu sắc u ám trong ánh mắt nàng gấp bao nhiêu lần hoàn mỹ, thân thể hơi run động. Cuối cùng, không rõ ý tứ cảm xúc mà nhìn nàng, thần sắc trong mắt nhất thời vô cùng phức tạp, có điều Nguyệt Trì Lạc lại không hề phát giác.
Trong khoảnh khắc thời gian như bất động, hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, nữ tử tựa vào nam tử, hơi ngước đầu lên đón ánh trời chiều, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nam tử bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử, bàn tay vuốt ve mái tóc của nữ tử, toàn bộ thể xác và tinh thần, sự quan tâm đều dồn hết vào trên người nữ tử. . . . . .
Dưới ánh trời chiều hoàng hôn, đó chính là một bức tranh tuyệt mỹ đến không thể đến gần để xem.
Khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy, không dám không tôn trọng, càng sợ quấy nhiễu bọn họ.
Không thể phủ nhận, dưới sắc trời chiều, hai người bọn họ quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi khiến Đông Phương Tuyết đang sải bước đi đến phải thu chân trở về.
Hoàn mỹ đến mức khiến cho hắn muốn xé nát bọn họ.
Chỉ vì người đứng ở bên cạnh nàng, không phải là hắn!
Đông Phương Tuyết chỉ đứng ở một nơi cách xa cổng Lục Viên ba thước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dung nhan tuấn mỹ vô song dần dần tăm tối, đôi mắt màu tro lạnh như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy, nốt Chu Sa giữa trán tuyệt mỹ như hoa anh túc, giống như Hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở Hoàng Tuyền, mang theo nọc độc từ địa ngục, chỉ cần dính một chút cũng làm cho người ta chết ngay lập tức!
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người nọ, một chút thần sắc ôn nhuận trong ánh mắt của Đông Phương Tuyết dần dần biến mất, thay vào đó chính là vô số hàn băng, tựa như đã đóng băng ngàn năm vạn năm, dù cho ngươi có Tam Vị Chân Hỏa* cũng không hòa tan được.
Giờ phút này, hắn tựa như một con Sói cô độc kiêu ngạo tôn quý, toàn thân giương móng vuốt cảnh báo người sống chớ tới gần hơi thở của loài Sói.
————————–
*Tam Vị Chân Hỏa xuất sứ từ Phật Giáo, nguồn gốc của nó rất dài mình kg thể copy hết vào đây, vì vậy bạn nào có quan tâm thì ghé GG tìm hỉu nhá ^^